Lục Tinh Sương cười, nói: “Tôi có thể dắt anh Ngô đi, đến lúc đó anh sẽ biết”.
Ngô Bình xoa mũi, cảm giác hình như cô gái xinh đẹp này có ý với mình, có điều sự tò mò vẫn nhiều hơn đắn đo, cậu gật đầu, nói: “Được, cô dẫn đường đi”.
Hai người họ lại lên núi, sau khi băng qua núi thì đi thêm một đoạn nữa. Mặt kia của quả núi là sườn khuất nắng, ánh nắng khá ít, vì vậy có vẻ khá âm u. Chỗ này khắp nơi đều là bụi rậm, rất khó đi lại, may mà Ngô Bình có pháp thuật nên những nơi cậu đi qua cây cỏ đều tự động nhường đường để cậu đi.
Lục Tinh Sương cảm thấy rất thần kỳ, càng cảm thấy Ngô Bình thâm sâu khó lường hơn. Họ đi được mười mấy dặm đường núi thì đến một rừng cây heo hút. Lúc đến trước một ngọn núi đá lớn, Lục Tinh Sương dừng lại, nói: “Anh Ngô, cửa vào nằm dưới tảng đá này, lúc nhỏ tôi còn có thể chui vào, giờ lớn rồi, không thể chui vào được nữa”.
Ngô Bình ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện đúng là bên dưới tảng đá lớn có một cửa động nhỏ bị cỏ dại che lấp. Nếu như không nhờ Lục Tinh Sương chỉ thì cậu cũng rất khó tìm được cửa động khó thấy này.
Cậu quan sát một lúc rồi đưa tay xuống dưới tảng đá lớn, đẩy nhẹ. Một tiếng động lớn vang lên, tảng đá lớn nặng mấy chục tấn bỗng lăn ra xa một mét, để lộ cửa động hoàn chỉnh với đường kính hơn một mét bên dưới.
Ngô Bình quan sát cửa động, phát hiện nó rất sâu, bên trong tối om.
Lục Tinh Sương: “Đã mấy năm rồi tôi không xuống đó, trong ký ức của tôi, chỗ này cách đáy động chừng hai mươi mấy mét. Không gian bên dưới rất rộng. Anh Ngô, chúng ta vào xem thử không?”
Ngô Bình cười, hỏi: “Cô Lục, cô đừng úp mở nữa, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thứ đặc biệt mà cô nói là gì không?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Thôi được, thật ra đó là một số loài nấm phát sáng, có mùi rất thơm. Còn có một số côn trùng biết phát sáng, lúc nhỏ tôi thường dắt em trai đến chơi”.
Ngô Bình động lòng: “Nấm phát sáng sao? Cô từng ăn chúng chưa?”
Lục Tinh Sương liền lắc đầu: “Chưa, bố tôi không cho tôi ăn lung tung”.
Ngô Bình nói: “Đi theo tôi”. Cậu nói xong thì nhảy xuống dưới, Lục Tinh Sương cũng theo sau, hai người cùng tiến vào trong.
Ngô Bình khom người, bốc một nắm đất đen, cẩn thận quan sát. Cậu phát hiện trong nắm đất đen đó có bột mịn lấp lánh. Cậu đưa nắm đất đen lên trước mũi để ngửi thì ngửi thấy một mùi hương nhẹ.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, đất này có vấn đề gì sao?”
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Trong đất này có lẫn linh thổ, thậm chí còn có thành phần thần thổ vi lượng”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, linh thổ là gì?”
“Tóm lại là một thứ tốt”. Cậu vừa nói vừa tiếp tục đi vào trong, sau khi băng qua mấy mỏm đất dài và cao mấy mét, một vài loại nấm phát sáng xuất hiện trước mặt họ, có lớn có nhỏ, đủ màu sắc.
Lục Tinh Sương cười, nói: “Nhìn kìa, chính là những thứ đó”.
Ngô Bình bước nhanh đến trước một cây nấm cao hai tấc, cậu nhổ nấm lên, ngửi thử, sau đó cẩn thận cắn một miếng nhỏ bên mép, dược lực lập tức lan khắp cơ thể cậu.
Vài phút sau, cậu nói với Lục Tinh Sương: “Cô Lục, cây nấm này có mười bốn loại dược tính, trong đó có chín loại có lợi cho cơ thể người”.
Mắt Lục Tinh Sương sáng lên, cô ta nói: “Anh Ngô, ý anh là số nấm này đều là hàng tốt sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Chúng đều có thể dùng làm thuốc”.
Cậu lại bước lên mấy bước, nhổ tiếp cây nấm thứ hai và nếm thử. Lần này, cậu phát hiện nhiều dược tính hơn, tổng cộng hai mươi ba loại, trong đó có bốn loại giống với loại có trong cây nấm trước đó, những loại còn lại thì khác hẳn.