Quảng Hải hỏi: “Sư thúc, không phải Địa Tiên chỉ có mười cảnh giới sao? Sao còn có cảnh thứ mười hai nữa?”
Ngô Bình: “Thật ra Địa Tiên Cảnh có bốn kỳ tu hành, lần lượt là kỳ Linh Biến, kỳ Thần Hóa, kỳ Động Tàng, kỳ Đoạt Thiên. Mỗi kỹ lại chia thành năm cảnh giới nhỏ. Thông thường đều nói Địa Tiên có mười cảnh, chính là nói kỳ Linh Biên năm cảnh cộng thêm kỳ Thần Hóa năm cảnh. Tu sĩ kỳ Động Tàng, thế gian gọi là tiên quân, tu sĩ Đoạt Thiên thì được gọi là tiên tôn”.
"Ngay cả trong thời kỳ văn minh tiền sử, Động Tàng và Đoạt Thiên đều không phải lựa chọn bắt buộc đối với tu sĩ. Xưa nay chỉ có thiên tài tu hành mới dám thử”. Ngô Bình giải thích với mọi người: “Ví dụ như Động Tàng Cảnh đỉnh cao, phải lĩnh hội kho tàng cực hạn trong cơ thể người, mở ra thiên phú nhân đạo. Mà kiểu tiên quân mở đường kho tàng cực hạn này, thời Tiên Quốc được gọi là chí thánh tiên quân!”
“Đoạt Thiên Cảnh thì càng lợi hại hơn, đoạt tạo hóa đất trời, nghịch thiên cải mệnh, nếu có khai phá con đường tu hành độc nhất vô nhị thì chính là đại tiên tôn!”
Diệp Thiên Tông: “Về tu hành, sư thúc mấy đứa hiểu sâu biết rộng, có gì không hiểu thì cứ hỏi cậu ấy”.
Các tiểu bối đều rất phấn khích, hồ hởi tiến lên xin chỉ giáo, còn Ngô Bình chỉ dùng dăm ba câu đã khiến bọn họ có được lợi ích không nhỏ.
Bữa tiệc kéo dài đến tối muộn, mọi người cũng chưa rời đi, bọn họ bám riết Ngô Bình hỏi mấy vấn đề về tu hành. Không giác, trời cũng đã sáng.
Ngô Bình nhớ đến bữa sáng Lina làm, mặt trời còn chưa ló dạng đã vội về nhà dùng bữa sáng.
Sau khi về đến nhà, anh vừa dùng điểm tâm ngon miệng vừa nghe Hoa Giải Ngữ báo cáo.
“Long chủ, đoàn khảo sát Đông Doanh hôm nay do chúng ta tiếp đón. Hai bên sẽ tổ chức thi đấu. Ý của bên trên là nếu Thiên Long có thể thắng liên tiếp hai trận thì sẽ sắp xếp một suất tiến vào bí cảnh cho Thiên Long”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Được. Hai trận này, tôi đích thân đánh”.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, nước Thân Độc biên giới Tây Nam gần đây thường xuyên cử tu sĩ xâm phạm biên giới, giết chết bảy mươi ba chiến sĩ biên phòng bên ta. Quân phòng thủ Tây Nam cầu viện Thiên Long chúng ta, xin Long chủ ra lệnh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nhóm nhỏ Tây Nam làm ăn kiểu gì không biết, chuyện như vậy không phải do bọn họ phụ trách sao?”
Hoa Giải Ngữ khẽ thở dài: “Nhóm nhỏ Tây Nam tháng trước bị tiêu diệt toàn quân, trước mắt vẫn chưa khôi phục được tổ chức”.
Ngô Bình bỏ đũa xuống, nhíu mày nói: “Cô nói là cả nhóm nhỏ Tây Nam bị tiêu diệt toàn bộ?”
Anh từng là tổ trưởng tổ Hắc Thạch, biết rõ số lượng nhân viên chạy việc bên ngoài rất nhiều, bình thường sẽ không bị tiêu diệt toàn đội.
Hoa Giải Ngữ: “Tại khu vực Tạng Nguyên phát hiện một khu mộ cổ tiền sử, nhóm nhỏ Tây Nam đi thăm dò trước, kết quả…”
Ngô Bình cười lạnh: “Từ khi nào Thiên Long lại bắt đầu cướp thiên cơ vậy?”
Hoa Giả Ngữ cúi đầu: “Là mệnh lệnh của thuộc hạ Đoạn Long, nhóm nhỏ Tây Nam không thể không chấp hành mệnh lệnh”.
Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi cử cho cô mấy người, lập tức thiết lập đội Tây Nam”.
Hoa Giải Ngữ: “Vâng!”
Dùng bữa xong, Ngô Bình lại gọi Lý Huyền Bá và Tạ Phi đến, chọn ra mười cao thủ trong nội bộ Thiên Long, tạm thời lập ra đội Tây Nam, do Tạ Phi làm tổ trưởng, Lý Huyền Bá là đội phó, ứng phó với Thân Độc xâm nhập.
Chín giờ đúng, Ngô Bình đưa long vệ đến võ quán Thiên Kinh Hòa Bình, tham gia hai trận thi đấu với người của bên đội khảo sát Đông Doanh. Mỗi một trận đấu, đều sẽ quyết định một suất tiến vào bí cảnh.