Mười phút sau, có một chiếc xe cứu hoả đến, nhân viên cứu hoả đập mui xe để cứu Lý Mai ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì xe thì nát bét mà Lý Mai lại không hề hấn gì.
Lý Mai vẫn còn đang khiếp sợ, cô ấy nhìn tài xế bị nát người ở trong xe mà chợt thấy mắc ói.
Cô ấy nhanh chóng được đỡ lên xe cứu hộ, sau đó đến viện. Trên đường đến viện, Lý Mai chợt lấy lá bùa mà Ngô Bình cho ra.
Lá bùa đã trở nên rất giòn, chỉ bóp nhẹ là vụn ra rồi rơi xuống đất.
Nghĩ lại chuyện đá rơi xuống xe, Lý Mai ngẩn ra, lẽ nào chính lá bùa này đã cứu mạng cô?
Ngô Bình đang ngủ say, hơn nữa còn ngủ một mạch đến sáng.
Bảy giờ, anh mở cửa ra thì thấy Lý Vân Đẩu đang ngồi trò chuyện vui vẻ với Ngô Mi trong phòng khách.
Thấy Ngô Bình đi ra, Ngô Mi nói: “Anh, sao anh dậy muộn thế?”
Ngô Bình ngáp dài rồi nói: “Anh bỏ lỡ chuyện gì à?”
Ngô Mi cười nói: “Ông vừa dẫn em đi xem mặt trời mọc đấy”.
Ngô Bình chẹp miệng: “Mặt trời mọc thì có gì hay đâu”.
Vì hiệu quả của Địa Nguyên Đan nên Lý Vân Đẩu trông trẻ hơn, ông ấy vui vẻ nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, lát nữa chú hai cháu đến đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu sẽ điều trị cho chú”.
Sau đó, anh nói: “Ông ơi, giờ cháu sẽ dạy ông mấy động tác tập thể dục, ông nhớ tập hàng ngày nhé”.
Lý Vân Đẩu không muốn học nên nói: “Thôi, ông già lú lẫn rồi, không học nổi đâu”.
Ngô Bình kéo ông ấy lại rồi nói: “Ông, cháu đảm bảo tập xong ông sẽ khỏi hết mọi bệnh tật”.
Lý Vân Đẩu bó tay, đành thở dài rồi học theo Ngô Bình thực hiện mấy động tác của bài luyện thể.
Ngô Bình chỉ dạy Lý Vân Đẩu ba động tác rất đơn giản, tuy thế, Lý Vân Đẩu cũng phải mất hơn hai tiếng mới tập qua loa được.
Mới tập một lượt mà người ông ấy đã mướt mồ hôi, sau khi tập ba lần thì Lý Vân Đẩu xua tay nói: “Xương cốt ông già yếu lắm rồi, ông phải nghỉ đã”.
Ngô Bình mỉm cười rồi xoa bóp cho ông ấy: “Ông ơi, mỗi ngày ít nhất ông phải tập một lần nhé, một tháng sau cháu sẽ kiểm tra, nếu ông không tập được là cháu dạy cho ông ba động tác khác khó hơn đấy”.
Lý Vân Đẩu cười trừ nói: “Ừ, ông sẽ tập hàng ngày, không lười đâu mà doạ”.
Hai người ngồi nghỉ một lát thì Lý Đông Hưng đến. Ông ấy vẫn nhớ lời Ngô Bình nói nên vừa đến đã hành lễ: “Thần y Ngô, chúng ta gặp lại nhau rồi”.
Ngô Bình vội nói: “Chú đừng làm thế, cứ gọi cháu là Ngô Bình thôi”.
Lý Vân Đẩu cũng nói: “Đông Hưng, đừng khách sáo với Ngô Bình. Bố nhận cậu ấy làm cháu nuôi rồi, giờ con là chú của cậu ấy”.
Ngô Bình: “Ông nói đúng đấy ạ, chú đừng khách sáo với cháu”.
Nghe thấy Ngô Bình gọi mình là chú, Lý Đông Hưng mừng lắm rồi nói: “Thế là chú lời to rồi. Tiểu Ngô, lần trước cháu bảo bệnh của chú chữa được, giờ bắt đầu được chưa?”
Ngô Bình cười nói: “Được rồi ạ, mời chú ngồi”.