Vì làm động tác với kỹ thuật cao như này, Ngô Bình cảm thấy cơ thể Tuyết Vũ không ngừng va vào mình, cọ xát đụng chạm, người thiếu niên vừa bị kích thích thì khó tránh khỏi sẽ có phản ứng.
Tuyết Vũ cũng cảm thấy có thứ gì đó ở đằng sau chọc vào mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thoáng chốc đỏ lựng, cơ thể cứng đờ, lập tức không cách nào luyện tập được nữa.
Ngô Bình vội thả cô ta xuống, mặt mày đỏ bừng, ho khan một tiếng rồi nói: "Cô dựa theo cách tôi dạy luyện đi", nói xong bèn nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này, thuốc cũng được mua về. Sau khi Hướng Chấn Minh uống thuốc, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, Ngô Bình lại khám một chút rồi dặn ông ta nghỉ ngơi đầy đủ, mai cậu lại đến.
Sau khi tạm biệt hcm, Ngô Bình bèn quay về khách sạn tìm hbn chuẩn bị tối dẫn cô ấy và bố mẹ đi ăn cơm.
Mọi người đang chuẩn bị đi thì Diệp Ngưng Băng gọi điện tới: "Ngô Bình, tối nay tôi mời, có vinh hạnh được đón tiếp cậu không đây?"
Ngô Bình: "Được. Nhưng tôi đang định đi ăn với bạn gái và người nhà, hay là mọi người cùng ăn?"
Diệp Ngưng Băng cười nói: "Được. Mọi người đến khách sạn tôi hẹn đi, đồ ăn nơi này rất ngon".
Tại khu biệt thự Song Long ở thành phố Tây Hải.
Song Long có một nửa khách sạn được xây dựng trên núi thuộc về tài sản tư nhân, bình thường cũng không mở ra với người ngoài. Có thể đến đây ăn cơm đều là người được chủ nhân nơi đây mời.
Chủ nhân của Song Long cực kỳ thần bí, có rất nhiều trong thành phố Tây Hải cũng không biết thân phận của ông ta. Hễ ai biết thì lại vô cùng kính cẩn với ông ta.
Xe chạy đến Song Long, ở cửa có một trạm gác, vì biển số xe của Ngô Bình đã được đưa vào hệ thống nên thanh gác cổng trực tiếp nâng lên, xe quẹo vào.
Xe chạy đến giữa sườn núi rồi ngừng lại trước một tòa nhà ba tầng. Diệp Ngưng Băng bước tới, đằng sau còn có hai thanh niên, trông cũng không lớn tầm mười chín, hai mươi tuổi.
Diệp Ngưng Băng cười nói: "Ngô Bình, cô chú đây là bố mẹ cậu hả?"
Ngô Bình giới thiệu: "Đây là bố mẹ tôi".
Diệp Ngưng Băng cười bước tới chào hỏi: "Thưa chú, thưa dì, cháu tên là Diệp Ngưng Băng, là bạn của Ngô Bình".
Ngô Đại Hưng cười nói: "Chào cháu".
Diệp Ngưng Băng chỉ vào hai người sau lưng nói: "Ngô Bình, đây là bạn tôi Trương Kiếm Thu và Lâm Tử Đống. Họ đều là dân Tây Hải gốc, nghe nói cậu rất lợi hại nên muốn gặp vị đại thần bóng rổ là cậu một lần".
Người tên Trương Kiếm Thu cao khoảng một mét tám, cơ thể khỏe khoắn, hai mắt sáng như sao, bàn tay của anh ta còn to hơn người thường gấp đôi, khớp xương thô to.
Khi hai bên bắt tay, Ngô Bình cảm giác tay anh ta giống như một bàn tay sắt.
"Nghe tiếng đã lâu!", Trương Kiếm Thu cong môi cười, tay cũng bóp mạnh hơn.
Song, chút sức ấy lại chẳng đáng là gì với Ngô Bình. Mặt mày cậu vẫn lạnh nhạt, tay lại lúc chặt lúc lỏng khiến đối phương không có cách nào dùng sức.
Trương Kiếm Thu cười ha ha: "Người anh em đúng là anh xứng với thực, bái phục".