Ngô Bình khẽ thở dài: “Tôi giống anh, làm phản, bị nhốt vào đây”.
Anh ta rất khó hiểu: “Sao anh không bị giam ở phòng khác?”
Ngô Bình đáp: “Tôi nghe họ nói ngày mai hai chúng ta sẽ cùng bị chém đầu nên mới giam chung phòng”.
Đối phương lập tức sợ hãi, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngô Bình thở dài: “Anh bạn cũng họ Lý nhỉ?”
Anh ta gật đầu: “Tôi và Hoàng đế có cùng cụ kỵ”.
Ngô Bình nói: “Thế chúng ta giống nhau, tôi và anh ta cũng có cùng cụ kỵ. Hầy, do tôi ngu ngốc, bị người ta lợi dụng”.
Đoạn anh hỏi: “Anh tên gì?”
Anh ta đáp: “Lý Thừa n”.
Ngô Bình hỏi: “Thừa n, sao anh cũng đi đến bước đường này vậy? Chẳng lẽ cũng có kẻ hãm hại anh?”
Lý Thừa n nghiến răng: “Là chú họ của tôi. Ông ta bảo bây giờ Hoàng đế vắng mặt, chúng ta cũng mang họ Lý, đất phong rộng lớn, có binh lính lại có tiền, tại sao không vào cung làm Hoàng đế? Tôi chẳng biết gì cả, chỉ cảm thấy ông ta nói cũng có lý, thế là cùng tạo phản”.
Ngô Bình thở dài: “Chúng ta giống nhau rồi, tôi cũng bị một vị trưởng bối lừa, bảo là đưa tôi lên làm Hoàng đế gì đó. Tôi nhổ vào! Bọn họ lợi dụng tôi thôi. À phải, chú họ của anh đã bị bắt chưa?”
Lý Thừa n nói: “Sau khi tôi bại trận, cả nhà ông ta đều biến mất, chắc là bỏ trốn trước rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Không ai giúp anh sao?”
Lý Thừa n bảo: “Nếu chỉ có chú họ thì tôi chưa chắc dám tạo phản. Còn một người nữa, tên là Lý Trí, vô cùng thông minh. Lý Trí nói chuyện gì, tôi cũng hiểu ra ngay. Vì nghe Lý Trí nói, tôi mới dao động”.
Ngô Bình gật gù: “Thế à? Vậy Lý Trí cũng bị bắt rồi sao?”
Lý Thừa n thở dài: “Cũng thoát rồi”.
Ngô Bình nói: “Lý Trí này có thể hãm hại người khác đấy. Trên người anh có món đồ gì của kẻ đó không?”
Lý Thừa n ngẩn ra: “Đồ gì cơ?”
Ngô Bình cười đáp: “Đồ vật gì cũng được. Chỉ cần có đồ, tôi sẽ giúp anh tìm ra kẻ đó”.
Lý Thừa n khẽ thở dài: “Bây giờ tìm ra cũng vô ích, dù gì cũng sắp bị chém rồi”.
Ngô Bình nói: “Chưa chắc. Nếu tìm được Lý Trí thì kẻ đó chính là chủ mưu, anh có thể giữ được mạng”.
Đôi mắt Lý Thừa n sáng lên: “Thật sao?”
Ngô Bình đáp: “Tôi cũng chuẩn bị gọi quân sư kia ra, như vậy sẽ không cần chết nữa”.
Lý Thừa n vội vã lấy ra một sợi dây thừng: “Đây là thứ mà Lý Trí để lại cho tôi, bảo rằng chỉ cần tôi đem nó theo, Lý Trí sẽ tìm được tôi”.
Ngô Bình cầm lấy sợi dây thừng, cảm nhận khí tức trên đó rồi biến mất ngay lập tức.
Lý Thừa n ngẩn ra. Người đâu mất rồi?
Giây tiếp theo, Ngô Bình đã xuất hiện ở một thành phố thuộc cực Bắc của đế quốc Thiên Võ. Anh bay trên cao và quét mắt nhìn, phát hiện ra người mà mình cần tìm đang ở trong một ngôi viện!
Ngô Bình dừng bước trước cổng nhà, gõ cửa vài cái.