Ngô Bình hỏi: “Có thể đưa tôi đến gặp chú Năm của các cậu không?”
Cậu nhóc đầu húi cua cười khẩy: “Muốn gặp chú Năm của tôi, cũng được thôi, nhưng phải đánh thắng tôi trước!”
Ngô Bình đáp: “Bình thường tôi không đánh trẻ con, trừ phi đối phương kiên quyết yêu cầu. Các cậu chắc chắn muốn đánh với tôi?”
Cậu nhóc đầu húi cua đột nhiên biến thành một cái bóng mờ, lập tức tung ba quyền bốn cước về phía Ngô Bình.
“Ầm!”
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn, chỉ vươn tay chưởng một cái. Chưởng này đánh vào vai cậu nhóc đầu húi cua, khiến đối phương gào thét thảm thương, văng xa mấy mét. Đấy là anh đã nương tay rồi, nếu không thì cậu nhóc này đã mất mạng.
Cậu nhóc mặt đỏ sửng sốt kêu lên: “Anh Đại Cẩu, người này có chưởng lực mạnh quá!”
Cậu nhóc đầu húi cua xoa vai, nhìn Ngô Bình với vẻ căm giận, có vẻ vẫn chưa phục.
Ngô Bình hờ hững nói: “Bảo người lớn của các cậu ra đây đi. Hai cậu quá yếu”.
Lúc này, một người trông như lão nông bước ra. Ông ta đang hút tẩu, mặc đồ vải đen, ăn mặc rất quê mùa. Lão nông chầm chậm tiến đến gần, nhìn Ngô Bình rồi nói: “Người thành phố, cậu không nên đến nơi này. Bây giờ rời đi còn kịp giữ mạng”.
Ngô Bình đáp: “Bạn gái tôi đang ở thôn của ông, thả cô ấy ra”.
Lão nông lắc đầu: “Đúng là người trẻ tuổi, cứ nghĩ mình có tu vi Nhân Tiên là có thể đến thôn Minh của tôi làm càn”.
Đoạn ông ta ngoái đầu, gọi to: “Đao Tử, đuổi cậu ta đi!”
Một người đàn ông mặc áo may ô xanh lam với cơ bắp cuồn cuộn bước ra, chừng hai mươi tuổi, đầu hói, tay trái cầm một con dao chặt xương.
Dao chặt xương trong tay người này đột ngột biến thành đao ảnh mơ hồ, sát khí kinh người.
“Vút!”
Người đàn ông bỗng nhiên vung tay, dao chém về phía Ngô Bình, vừa nhanh vừa mạnh.
Ngô Bình nâng tay, đao khí còn chưa chạm được lòng bàn tay anh đã nổ tung.
Đao Tử cả kinh, đao khí của mình có thể chém chết Địa Tiên Linh Biến mà lại không giết được Ngô Bình ư?
Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Chỉ có chút tài mọn này mà cũng dám khoe khoang?”
Dứt lời, anh bèn vung cú đấm vào không khí. Sức mạnh của cú đấm ấy đánh “ầm” về phía Đao Tử.
Đao Tử hét lên, chắn dao ngay phía trước để chặn cú đấm này.
Quyền ảnh vững chắc đánh vào dao. Một tiếng “rầm” vang lên, mặt đất khẽ rung chuyển, Đao Tử lùi đi mười mấy bước rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Hai cánh tay của Đao Tử run rẩy không ngừng, xương cánh tay và khớp vai bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ, cảm giác đau đớn khiến tay run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra.
“Ấm”
Ngô Bình tung ra ba cú đấm nữa. Đao Tử thất kinh, lão nông kia lập tức chắn ở trước mặt, hai tay vòng lại, tung ra ba chưởng trông chậm nhưng thực chất rất nhanh, để đỡ ba cú đấm của Ngô Bình.
“Rắc rắc rắc!”