Ngô Bình cũng lạnh lùng đáp: “Tiết Thái Hổ làm như thế này khác nào tự đập biển hiệu của chính mình?”
Người đàn ông trung niên cau mày đáp: “Nhóc con cậu cũng thông minh đấy, nhưng cũng không có tác dụng gì, bởi vì cậu sắp chết đến nơi rồi”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Mấy tên đầu đá như các người mà đòi giết tôi sao?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh đáp: “Có lẽ cậu chưa được nghe danh độc thủ Phạm Cương. Muốn giết cậu, tôi chỉ cần một chưởng!”
Ngô Bình khẽ thở dài, nói: “Hồng Lăng, xuất chiêu đi”.
Một cái bóng màu đỏ vụt qua, những người đứng đó đều cảm thấy hoa mày chóng mặt. Chỉ nghe một tiếng “tang”, cả sáu khẩu súng đều rơi xuống đất. Đương nhiên, còn cả sáu cái tay cầm súng cũng bị chặt đứt, rơi đầy trên mặt đất.
“Á….”
Sáu kẻ kia ôm lấy tay kêu thảm thiết.
Gã đàn ông trung niên ban nãy cũng thất kinh, rống lên một tiếng rồi lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh, tung một chưởng Ngũ Long Thánh Quyền. Nắm đấm đang lao tới của gã độc thủ bị gạt sang một bên, một chưởng của Ngô Bình đánh trúng lồng ngực gã.
“Rắc rắc!”
Một chưởng đó thôi đủ làm dập nát nội tạng, gã đàn ông kêu lên thảm thiết, bay xuống dưới vực sâu thăm thẳm.
Trong lúc Ngô Bình ra tay, đằng sau còn có một cao thủ khác định đánh lén anh. Nhưng hắn vừa cử động thì lồng ngực đã bị một nhát kiếm đâm xuyên.
Gã cao thủ cúi thấp đầu nhìn xuống, như thể định nói gì đó nhưng chưa kịp trăng trối thì đã bị Hồng Lăng đạp xuống vực sâu.
Ngô Bình nhìn quanh, hơn chục tên côn đồ nằm la liệt trên mặt đất, toàn bộ đã tắt thở. Bọn chúng đều bị một nhát kiếm đâm xuyên họng, máu chảy thành vũng. Cảnh tượng trông chẳng khác nào một trận chiến đẫm máu, vô cùng thảm khốc.
Giết mười mấy người nhưng Hồng Lăng chẳng mảy may hoảng hốt, gương mặt của cô cũng chẳng dính chút máu nào.
Ngô Bình nhìn Cương Tử gật đầu. Cương Tử không nói một lời, lập tức đá hết đám thi thể kia xuống vực sâu. Sau đó dùng thùng nước mang theo trên xe ô tô gột rửa qua hiện trường.
Đường Tử Di mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Nhiều người chết như vậy ư!”
Đường Minh Huy cũng lồm cồm bò xuống núi, hụt hơi thều thào: “Ngô Bình, giờ chúng ta làm thế nào đây?”
Ngô Bình hỏi lại: “Hàng của chúng ta đâu?”
Đường Minh Huy chỉ về phía trước: “Ở cách đây không xa, xem ra bọn chúng chỉ dàn cảnh cướp, còn mục đích là cố tình lừa mọi người đến đây”.
Ngô Bình bảo Cương Tử lái xe về phía trước. Đi thêm gần một trăm mét đã nhìn thấy một chiếc xe tải, trên xe không có người.
Ngô Bình bảo Cương Tử lái chiếc xe tải kia, còn mấy người bọn họ thì lái xe con theo sau.
Chiếc xe tải nổ máy, Đường Tử Di than thở: “Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tiết Thái Hổ! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chắc chắn ông ta sẽ truy sát chúng ta. Ông ta chắc chắn không cho phép chúng ta sống sót rời khỏi đây”.
Đường Minh Huy cười khổ: “Đây là địa bàn của Tiết Thái Hổ, cùng lắm chỉ nửa giờ đồng hồ, ông ta sẽ tìm ra và chặn đường chúng ta. Thậm chí dù chúng ta có ra khỏi địa bàn của ông ta, ông ta cũng sẽ phái người đuổi cùng giết tận”.
“Kít!”