Nói rồi anh bước đến chỗ La Đạo Quang.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên giữa không trung: “Cậu Ngô, nương tay một chút”.
Vừa dứt lời, một bóng người đáp xuống. Đây là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ, ông ta vội nói: “Đệ tử Lạc Đạo Quang phạm tội, tôi thân là sư tôn cũng có lỗi, mong cậu Ngô rộng lòng cho nó một cơ hội làm người lần nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão Cường, tôi cũng muốn rộng lòng tha lắm nhưng lão tổ không cho phép”.
Anh vừa nói hết câu, Thái Chân lão tổ bước ra từ vườn thuốc, đây là một hóa thân mà ông ta để lại, chuyên dùng để xử lý các tình huống này. Nếu có trưởng lão nào xuất hiện ngăn cản Ngô Bình thì ông ta sẽ xuất hiện.
Nhìn thấy lão tổ, trưởng lão Cường vội nói: “Xin chào lão tổ”.
Thái Chân lão tổ nói: “Cường Thạch, gia có gia pháp, tông có tông quy, ông không được can thiệp vào”.
Trưởng lão Cường Thạch thở dài rồi lùi sang một bên.
Sau đó Thái Chân lão tổ vung tay lên, một ngọn lửa như gió thổi qua, La Đạo Quang và Từ Bắc Thu biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Ngô Bình nói: “Hung thủ đã bị xử theo nội quy. Trương Tuấn, anh có thể về được rồi”.
Trương Tuấn dập đầu với Ngô Bình và lão tổ, khóc nói: “Vâng!”
Sau đó mọi người cũng giải tán, mà uy nghiêm của Ngô Bình cũng nhanh chóng được mọi người biết đến. Dù sao cũng có môn chủ và lão tổ chống lưng, ai mà dám không phục chứ?
Quay lại vườn thuốc, Ngô Bình tiếp tục hoàn thiện bí phủ của mình. Được tượng Tiên trợ giúp, cùng với một số hiểu biết từ chuyến đi đến vũ trụ chính, tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.
Năm ngày tiếp theo anh không làm gì cả, phần lớn thời gian đều tu luyện. Bí phủ của anh cũng hoàn thiện đến tầng thứ tám.
Ngay khi anh đang chuẩn bị hoàn thiện tầng cuối cùng của bảo tháp chín tầng, một nhóm đệ tử Thái Chân Môn đột nhiên xuất hiện trước cửa, nhiều người trong số đó nôn ra máu và bị thương, có người bị thiếu tay, mất tai, trông rất khổ sở.
Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện gì thế?”
Một vị đệ tử nói: “Sư huynh, bọn tôi cùng nhau đến “Thiên Khanh” thăm dò, tìm được một ít bảo dược hiếm có. Kết quả lại bị người của Đao Tiên Môn cướp mất, bọn tôi không đánh lại, một người chết, bảy người bị thương”.
Ngô Bình hỏi: “Các trưởng lão có biết không?”
Đám người căm uất nói: “Các trưởng lão nói bọn tôi học hành không đến nơi, họ cũng chẳng làm được gì. Nếu các trưởng lão ra mặt, đối phương cũng sẽ phái trưởng lão đến, chuyện này sẽ phát triển thành một cuộc xung đột giữa hai môn phái lớn”.
Ngô Bình cũng biết rõ những chuyện như vậy đều sẽ do các đệ tử giải quyết, như thế dù có tranh giành thế nào, hai bên cũng sẽ không đánh nhau thật. Nhưng khi các trưởng lão ra mặt thì lại là chuyện khác, rất dễ gây ra một cuộc chiến giữa các hai môn phái.
Anh nói: “Để người bị thương lại chữa trị, người nào không bị thương thì dẫn tôi đến Thiên Khanh”.
Trong đám người này vẫn còn ba người không bị thương, hai nữ một nam, họ gật đầu đồng ý. Phải biết Ngô Bình là cường giả trên Võ đài tiên, mặc dù thực lực của đám người đó khá mạnh nhưng cũng chỉ có thể bị đè bẹp khi đứng trước mặt Ngô Bình thôi.
Bốn người cưỡi mây đi, chẳng mấy chốc đã đến Thiên Khanh.
Ngô Bình cũng đã từng nghe nói đến Thiên Khang, đó cũng là một nơi thực hư tương sinh, nghe nói nó tồn tại vào thời kỳ đầu của Đại Ngũ Hành Giới, Thiên Khanh sâu đến hàng chục ngàn mét, nó chu vi hơn một trăm dặm, khá lớn.