Hiện giờ anh đang lấy xương thần ra nghiên cứu, phát hiện trong xương thần này chứa loại thần lực nào đó. Anh thử dùng thần niệm thâm nhập xương thần.
Đúng lúc này, Pháp Bàn chấn động. Phù văn tiên thiên bên trong phát ra lực hút, thần lực trong xương thần không ngừng chảy vào cơ thể anh rồi bị Pháp Bàn hấp thụ.
Sau khi Pháp Bàn hấp thụ thần lực thì trở nên cứng cáp hơn, vật hình đĩa thêm phần rõ ràng.
Mắt anh sáng lên: “Xem ra Pháp Bàn cần thần lực trong này”.
Thế là anh lấy chiếc xương thần thứ hai ra, tiếp tục cho Pháp Bàn hấp thụ. Từng chiếc một biến thành màu trắng sau khi bị hút năng lượng, còn trở nên giòn tan, bóp một cái là nát vụn.
Sau khi hấp thụ hết số xương thần trong hộp, Pháp Bàn của Ngô Bình đã to gấp đôi. Anh cảm thấy thần lực đang dần ngưng tụ thành cấm chế dưới sự khống chế của Pháp Bàn.
Cấm chế là thứ mà anh chỉ tìm thấy trong pháp khí cực mạnh, ví dụ như chiếc đỉnh trấn áp Cửu Vĩ Thiên Hồ, ví dụ như lá cờ màu vàng mơ, và bùa thần lấy được từ vườn bùa.
Nhưng lúc này, trong Pháp Bàn của anh lại ngưng tụ được cấm chế!
Chẳng bao lâu sau, ba cấm chế hình giun đã được hình thành. Trong đầu anh vừa nảy ra ý nghĩ, một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong cơ thể, kẻ đầu têu mọi chuyện chính là ba cấm chế này!
Nếu Ngô Bình là máy tính thì Pháp chính là con chip, còn cấm chế là chương trình chạy trên máy tính. Các chương trình khác nhau có thể hoàn thành các tác vụ khác nhau, chẳng hạn như tài liệu, phần mềm xử lý ảnh, phần mềm phát video, vân vân.
Vậy nên, cấm chế vừa xuất hiện, Ngô Bình đã có được pháp lực! Pháp lực này mạnh hơn nhiều so với pháp lực anh đã ngưng tụ trước đó, vì nó có cấm chế làm chỗ dựa, có nội hàm.
Giây tiếp theo, một lớp vàng dày đặc xuất hiện trên bề mặt cơ thể anh. Ánh sáng vàng này rất sắc bén và có sức phòng ngự mạnh mẽ. Tuy uy lực của nó chưa sánh bằng lực Thiên Nguyên nhưng vẫn rất mạnh.
Trong đầu anh vừa nảy ra suy nghĩ, tay phải có thêm một tấm khiên năng lượng màu vàng, tay trái có một trường kiếm năng lượng màu vàng.
“Tốt đấy, năng lượng này có thể thay đổi theo suy nghĩ của mình. Nói vậy, bây giờ năng lực tấn công của mình cũng đã ngang ngửa kẻ mạnh Linh Biến”, anh nhủ bụng.
Sau khi hấp thụ thần lực trong xương thần, anh lại lấy tinh thạch kia ra, bên trong có một viên nhãn châu rất lớn.
Rõ ràng, nhãn châu này đã ngập tràn năng lượng tà ác.
Anh hơi cau mày: “Không biết đại thần Côn Ngô có thích món đồ tà môn này không?”
Nghĩ đến đây, anh bèn nói với Chu Thanh Nghiên một tiếng rồi bay đến Vân Kinh.
Số Một vịnh Bạch Long, Vân Kinh.
Anh vừa đến nơi đã trông thấy Đường Tử Di và Đường Tử Yên đang luyện đoàn thể thuật. Thấy dáng vẻ nghiêm túc của họ, anh liền đột ngột nhảy xuống trước mặt hai cô gái.
Đường Tử Di giật mình hét lên, sau khi nhìn thấy Ngô Bình mới quở trách: “Đáng ghét, làm em sợ chết mất!”. Nói xong đã bổ nhào vào lòng anh.
Đường Tử Yên đảo mắt với cả hai: “Hai người nói chuyện đi, em về