Cổ Thanh Liên cũng đến, cô ta nói: “Ngô Bình, tôi đi với cậu”.
Ngô Bình gật đầu, sau khi luyện Tiếp Dẫn Thần Công đến tầng thứ ba, cậu rất tự tin về thực lực của mình, có Cổ Thanh Liên đi cùng chắc chắn không có vấn đề gì.
Cổ Thanh Liên mừng rỡ, mọi người đã chuẩn bị xong, sau đó bèn lên đường đến thung lũng.
Ngọn núi trong thung lũng cách thôn nhà họ Lục không xa, tên là núi Bạch Long, trên núi có rất nhiều nham thạch trắng, từ trên cao nhìn xuống trông giống như một con rồng trắng cuộn tròn trên mặt đất, ngẩng cao đầu.
Một nhóm người đáp xuống đỉnh núi Bạch Long, sau khi đáp xuống, Ngô Bình đưa tay sờ vào mặt rồi biến thành dáng vẻ của một người khác, cậu trông khoảng hai mươi tuổi, mặt ngăm đen, miệng hơi đưa ra ngoài, mái tóc xanh, rất nổi bật trong đám đông.
Lúc này bên trên đã có không ít người nhà họ Âm tụ lại một chỗ đợi người nhà họ Cổ.
Hai bên đáp xuống phía Đông và phía Tây đỉnh núi, cách nhau mấy chục mét. Họ đều không lên tiếng chào nhau, người các bên đều thấp giọng bàn bạc.
Cổ Kiếm Nam dặn dò vài câu rồi đi sang, trầm giọng hỏi: “Hôm nay nhà họ Âm cử ai ra nói chuyện?”
Bên nhà họ Âm có chừng hai mươi người, có một người đàn ông trung niên bước ra từ trong đó, mặt đen tai ngắn, tóc xoăn, đôi mắt như chuông đồng, ông ta cao giọng nói: “Tôi là Âm Phục Hổ, đại diện cho nhà họ Âm nói chuyện với nhà họ Cổ”.
Cổ Kiếm Nam: “Tôi là Cổ Kiếm Nam, đại diện cho nhà họ Cổ nói chuyện với nhà họ Âm ông”.
Âm Phục Hổ thờ ơ nói: “Vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, có gì nói đó. Nhà họ Âm bọn tôi chỉ một điều kiện, là nhà họ Cổ rời khỏi khu vực này, nhà họ Âm sẽ sẵn lòng trả ba mươi tỷ tệ để bồi thường”.
Cổ Kiếm Nam cười lạnh: “Ba mươi tỷ? Một ngôi mộ ít nhất cũng đáng năm trăm nghìn chứ. Các ông bán sáu mươi nghìn ngôi mộ thì đã có được ba mươi tỷ rồi, số tiền bán sau đó sẽ là lợi nhuận. Các ông nghĩ nhà họ Cổ bọn tôi sẽ đồng ý một thỏa thuận phi thực tế như vậy à?”
Âm Phục Hổ như đã biết trước được điều này, ông ta lạnh lùng nói: “Không đồng ý cũng chẳng sao, chúng ta giải quyết theo quy tắc giang hồ”.
Ông ta vung tay lên, một người thanh niên xuất hiện ở phía sau, khoảng chừng hai mươi tuổi, xuất chúng, mặt bộ đồ trắng thanh khiết, đôi mắt sáng như sao.
Âm Phục Hổ: “Đây là thế hệ trẻ của nhà họ Âm bọn tôi, Âm Giáp Phù. Nhà họ Cổ các ông cũng có thể phái một người ra đây để hai bên quyết chiến. Sau trận đấu này còn hai trận nữa, ba trận quyết đấu, chỉ cần nhà họ Cổ có thể thắng hai trận, nhà họ Âm bọn tôi sẽ lập tức rút lui, không còn ý định nào với khu đất này nữa”.
Nói rồi ông ta lại bổ sung: “Đương nhiên nếu nhà họ Cổ các ông không có cao thủ trẻ tuổi cũng có thể mời tiếp viện bên ngoài”.
Cổ Kiếm Nam không nhiều lời nói: “Được thôi, trận đầu tiên, nhà họ Cổ cũng cử ra một người”.
Sau đó ông ta xoay người nói: “Cổ Trùng Lâu, đến lượt cháu đó”.
Cái tên Cổ Trùng Lâu là do Ngô Bình vừa mới tự đặt, cậu lập tức đứng dậy, cười ngây ngô đi đến bên cạnh Cổ Kiếm Nam, trầm giọng hỏi: “Chú ba, đánh người nào ạ?”
Cổ Kiếm Nam chỉ vào Âm Giáp Phù phía đối diện nói: “Trùng Lâu, đánh bại cậu ta thì chúng ta thắng. Cháu đừng nương tay, đánh chết cũng không sao”.
“Cổ Trùng Lâu” gật mạnh một cái: “Cháu biết rồi chú ba, vậy cháu đánh chết hắn”.