Bài phát biểu của Lý Niệm Tổ rất ngắn, sau khi ông ấy nói xong, phía dưới vang lên tràng pháo tay.
Sự việc tiếp theo rất đơn giản, hai vị trí tham gia đại hội của dòng tộc thuộc về Lý Niệm Tổ và Ngô Bình.
Sau đó, buổi họp diễn ra rất đơn điệu, Ngô Bình để Lý Niệm Tổ và Lý Đông Hưng ở lại dự tiệc, còn mình thì lẻn đi.
Anh đi tới mộ tổ, hay chính thế Vạn Long Trào Thánh.
Lý Vân Đẩu đã bao hết khu rừng này trong một trăm năm. Vì thế, nhà họ Lý đã tốn gần 300 tỷ.
Nhưng đây mới chỉ là tiền thuê, sau đó còn phải xây dựng và hoàn thiện công trình nữa.
Ngô Bình bay lên cao thì nhìn thấy có rất nhiều máy móc đang làm việc, nhưng tốc độ tiến trình hơi chậm.
Nhưng lần này, anh không gọi Lý Dư và Viêm Dương tới giúp nữa, vì cũng không vội.
Về Nam Đô thì đương nhiên anh sẽ đi tìm Trần Hiểu Đồng. Cô ấy đã xây một khu vui chơi cho trẻ nhỏ, ở đó thu nhận rất nhiều trẻ bị bỏ rơi.
Khi anh xuất hiện ở gần đó thì nhìn thấy có mấy cái cần cầu đang đỗ ngang cổng, ngoài ra còn một tốp người mặc đồ công nhân đang đứng chửi bới bên ngoài.
Trần Hiểu Đồng bê ghế ra ngồi sát cổng, khí thế của cô ấy khiến những người ở bên ngoài không dám tiến vào, mà chỉ chửi bới bên ngoài.
Ngô Bình bước tới rồi liếc đám người đó, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Một người khoảng 30 tuổi đáp: “Cậu là ai? Liên quan gì đến cậu hả?”
Ngô Bình nhìn người đó khiến hắn lạnh sống lưng, sau đó quỳ xuống đất.
Những người khác sợ hãi, vì không biết có chuyện gì xảy ra.
Trần Hiểu Đồng mừng rỡ khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy chạy ra cổng rồi gọi: “Anh Ngô!”
Ngô Bình: “Hiểu Đồng, họ đang làm gì thế?”
Nghe thấy vậy, Trần Hiểu Đồng nổi giận nói: “Anh Ngô, họ là người của công ty Bảo Kỳ. Họ thấy đất ở đây đẹp nên muốn mua lại để xây sân chơi, nhưng đương nhiên em không đồng ý”.
Ngô Bình: “Khu vui chơi đứng tên mảnh đất này rồi mà? Họ làm gì được chứ?”
Trần Hiểu Đồng thở dài: “Thế nên ngày nào họ cũng đến làm loạn, không ném pháo thì lại cho người đến đẩy cổng. Em báo cảnh sát cũng không ăn thua, gần như không có ai dám dây vào”.
Ngô Bình nhìn ra phía xa thì thấy có mấy đống phân người, anh nhăn mặt nói: “Sao lại vô lý thế chứ!”
Anh đi về phía người đang quỳ rồi nói: “Gọi điện cho sếp của các người ngay, bảo là khu vui chơi đồng ý rời đi, nhưng ông ta phải đích thân đến bàn bạc”.
Người đó nói: “Vâng, để tôi gọi ngay”.