“Ông Quỷ vừa bảo nơi này có linh địa ư?”
Hàn Quỷ Băng: “Đúng, Thái Ất Tiên Giới chủ yếu là khu vực bình thường, nhưng cũng có vài khu linh khí, ở đó có nhiều linh khí nên thích hợp cho linh dược phát triển. Ngoài khu linh dược ra, còn có Động Thiên, phục địa duy độ cao nữa, nhưng các nơi đó thường bị quan phủ hoặc môn phái lớn quản lý, người bình thường không được vào”.
“Động Thiên, phúc địa là nơi nào?”
“Là một nơi có linh khí dồi dào hơn, rất thích hợp cho việc tu hành. Vì thế có rất nhiều tu sĩ muốn thuê mọt nơi ở đó để tu luyện”.
Ngô Bình: “Thuê được cả nơi tu hành ư?”
“Đương nhiên, ví dụ tu luyện ở đó một tiếng sẽ mất 3000 tiền Tiên”.
Ngô Bình tròn mắt ngạc nhiên: “Gì mà đắt thế!”
Người tu hành toàn tu luyện vài năm đến vài chục năm, vậy thì sẽ tốn bao nhiêu tiền đây?
Hàn Quỷ Băng: “Vì thế người bình thường không thể đến đó được, thậm chí có nhiều tu sĩ cũng không thể tu luyện ở đó lâu, hầu hết chỉ được một lát thôi”.
“Ở nơi đó có linh dược không?”, anh hỏi.
Hàn Quỷ Băng: “Có, nhưng phí hái thuốc ở đó rất cao, đã thế còn giới hạn thời gian. Nhiều lúc, tiêu hết tiền rồi mà chưa hái được cây thuốc nào”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu có đủ tiền thì có thể mua một khu vực để sinh sống ở Động Thiên, phúc địa không?”
Quỷ Hàn Băng: “Được chứ, nhưng giá cao lắm. Tôi nhớ cách đây không lâu có một người nghe bảo giàu lắm, đã mua một mảnh đất trong Động Thiên bảy sao, hình như khoảng một, hai mẫu gì đó nhưng lại chẳng có gì. Cứ thế, phí mất cả đống tiền”.
Ngô Bình hỏi: “Tu hành trong Động Thiên có lợi hơn tu hành ở bên ngoài ư?”
Quỷ Hàn Băng: “Đương nhiên, Động Thiên là một không gian duy độ cao thật sự, hiệu quả khi tu hành ở đó cao hơn bên ngoài gấp 10 lần, hơn nữa nền móng còn rất vững chắc”.
Ngô Bình: “Có phải tất cả Động Thiên, phúc địa đều có người chiếm đóng rồi không?”
“Không, tôi mới kể rồi đấy. Ở thế giới này có rất nhiều khu vực đang chờ khai phá, trong đó có lẽ còn ẩn chứa khá nhiều Động Thiên mới. Nhưng những nơi vẫn chưa khai hoang ấy vô cùng nguy hiểm, muốn khai phá nó thì khéo phải trả giá bằng tính mạng.
Ngô Bình: “Nguy hiểm mà ông bảo là gì?”
“Nhiều lắm, nào là côn trùng độc, yêu quái, hung thú, sát trận tự nhiên…”, Quỷ Hàn Băng nói: “Đương nhiên muốn khai hoang thì cũng phải có thực lực mạnh mới được, không thì dù tìm thấy Động Thiên thì cũng không giữ được, sớm muộn cũng bi kẻ khác cướp mất”.
Sau đó, Quỷ Hàn Băng chợt hỏi: “Lẽ nào Ngô công tử định đi tìm Động Thiên, phúc địa ư?”
Ngô Bình: “Kiểu gì tôi cũng sẽ đi xem sao, nhưng trước đó tôi sẽ đến linh địa mà ông kể đã”.
Quỷ Hàn Băng: “Người bình thường không đến đó được đâu, vì phải mua giấy phép từ chỗ quan phủ. Hơn nữa, giấy phép này chỉ có hiệu lực trong ba tháng, hết hạn thì phải mua giấy mới. Đương nhiên cũng có giấy phép vĩnh viễn, nhưng giá đắt lắm, không phải ai cũng mua được”.
Ngô Bình: “Linh địa gần nhất cách đây bao xa?”
Quỷ Hàn Băng: “Không xa đâu, hơn 200 dặm thôi”.
Ngô Bình: “Ông Quỷ, vậy phiền ông dẫn tôi đến chỗ quan phủ để mua một giấy thông hành”.