Ngô Bình xua tay: “Không cần phiền vậy đâu, nhà ông có bao nhiêu mỏ than?”
Thạch Côn nhẩm tính rồi đáp: “Tôi cũng không rõ, chờ tôi đi gọi điện”.
Ông ta ra ngoài gọi điện, một lát sau có một người đàn ông trung niên chạy nhanh vào hỏi: “Ông ơi, ông gọi cháu ạ?”
Đó là cháu của Thạch Tôn, tên là năm nay 40 tuổi, ông ta nắm khá rõ về sản nghiệp của nhà họ Thạch.
Thạch Côn nói: “Đây là đại tông sư Ngô, cậu ấy hỏi gì thì cháu đáp nấy”.
“Vâng”, người đàn ông đáp.
Ngô Bình: “Nhà họ Thạch có mấy mỏ than? Sản lượng và trữ lượng khoảng bao nhiêu?”
Người đàn ông đáp: “Bảy mỏ than, sản lượng hàng năm là hơn 4000 tấn, trữ lượng thì khoảng vài trăm tấn”.
Ngô Bình nhẩn tính, thấy với trữ lượng đó thì giá trị hẳn sẽ rất cao, vậy thì lợi nhuận sau này chắc phải gần tỷ.
Anh hỏi tiếp: “Giá cả sao?”
Người đàn ông: “Giá ở mỗi mỏ đều khác nhau, nhưng bình quân là hai trăm ba một tấn”.
Ngô Bình gật gù rồi nói với Thạch Côn: “Bỏ cái một nửa lợi nhuận của nhà họ Thạch đi, tôi chỉ cần hai chục tấn than liên tục trong bảy năm thôi. Hết bảy năm, mỏ than lại là của nhà ông”.
Anh đã hỏi Lãnh Như Yên, giá than trên thị trường là bốn trăm rưởi một tấn, vậy là bảy năm sẽ tương đương với ba tỷ rồi. Sản lượng này đủ để giải quyết vấn đề dùng than để tạo ra điện rồi.
Thạch Côn mừng rỡ nói: “Được! Đại tông sư có thể cho người tới lấy bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình thầm khen ông ta biết điều: “Được, đến lúc đó bàn sau”, dứt lời, anh đứng dậy chuẩn bị về Vân Kinh.
Thạch Côn tiễn anh ra tận bên ngoài.
Ngô Bình lái xe tới Hoàng Tân Lâu rồi đổi sang xe của mình. Xe của Đường Tử Di đã bị Thạch Tông Bảo đập vỡ nên tạm để lại đây để nhà họ Thạch đổi sang xe mới.
Đổi xe xong, Ngô Bình ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt thì hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em có đói không?”
Đường Tử Di gật đầu: “Từ trưa đến giờ, em đã ăn gì đâu”.
Anh gọi chủ nhà hàng: “Cho mấy món lên nhé”.
Ông chủ từng chứng kiến sự hung hãn của Ngô Bình nên đáp lời rồi đi dặn dò đầu bếp ngay.
Có ai đó ở phía xa đã nhìn thấy cảnh này rồi báo cho nhà họ Thạch. Ngay sau đó, chủ Hoàng Tân Lâu đã nhận được một cuộc điện thoại, yêu cầu làm cho bàn Ngô Bình những món ngon nhất.
Ông chủ sống nhờ vào nhà họ Thạch nên không dám chậm trễ, lập tức xuống bếp nấu luôn. Một lát sau, mười món ngon đã bày trên bàn, ông chủ béo nịnh nọt nói: “Thưa anh, ông chủ nhà họ Thạch bảo chúng tôi chuẩn bị những món này, mời anh dùng thử”.