Nhìn thấy quả này, Ngô Bình run lên nói: “Quả Vạn Thọ”.
Trương Thiên Hoành gật đầu: “Đúng thế, chính là quả Vạn Thọ. Tôi tình cờ nghe được quả này, nghe nói uống quả này có thể sống mười ngàn năm, bây giờ tôi là Tiên Quân Bất Tử, nó không có ý nghĩa với tôi. Giờ tôi tặng lại cho cậu xem như là tiền cọc cho đan Phi Thăng, thế nào?”
Ngô Bình nhìn quả Vạn Thọ cười nói: “Thần tướng, luyện chế đan Phi Thăng có thể là chuyện rất lâu về sau, tôi không dám nhận tiền cọc này nhưng tôi có thể đảm bảo nếu ngày nào đó tôi có thể luyện chế đan Phi Thăng, nhất định sẽ bán cho thần tướng một viên”.
Trương Thiên Hoành bật cười: “Được! Tôi tin cậu, tôi cũng không xem quả Vạn Thọ này là tiền cọc, cứ tặng cho cậu thôi”.
Ngô Bình vội xua tay: “Thần tướng, món quà này quá đắt tôi không dám nhận”.
Trương Thiên Hoành để cái hộp vào lòng anh, cười nói: “Tôi cho cậu thì cậu chỉ việc nhận thôi”.
Ngô Bình thấy ông ấy cũng thật lòng muốn tặng chỉ đành nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn thần tướng”.
Trương Thiên Hoành nói: “Tôi thích cậu đấy, thành tựu sau này của cậu chắc chắn sẽ hơn tôi”.
Ngô Bình: “Thần tướng quá khen rồi”.
Trương Thiên Hoành cười nói: “Cậu không cần khiêm tốn, người hôm đó dọa Thánh Nhân chạy là chỗ chống lưng của cậu à?”
Dĩ nhiên Trương Thiên Hoành biết rõ chuyện này, lúc này chỉ mượn cớ hỏi anh.
Ngô Bình cười nói: “Thần tướng, bản lĩnh của tôi là do có người truyền thụ lại”.
Trương Thiên Hoành gật đầu, đây cũng là suy đoán của ông ấy, cười nói: “Lệnh sự chắc là một vị anh tài, tu vi của ông ấy ít nhất cũng là Bán bộ Thiên Tiên nhỉ?”
Ngô Bình cười nói: “Thật ra tôi cũng không rõ tu vi của gia sư lắm, nhưng sư phụ tôi nói ông ấy từng giết Thiên Tiên ở thượng giới”.
Tim Trương Thiên Hoành đập nhanh, sau đó chậm rãi gật đầu: “Xem ra lệnh sư có lai lịch không nhỏ”.
Ngô Bình: “Nhưng sư gia không cho tôi tiết lộ thân phận của ông ấy nên tôi không thể nói trước mặt người khác. Nhưng có một lần tình cờ nghe được sư phụ nói chuyện với người ta, có nói đến một từ, “vĩnh hằng”.”
Tim Trương Thiên Hoành đập điên cuồng: “Tiên vực vĩnh hằng?”
Ngô Bình: “Không nghe rõ lắm”.
Trương Thiên Hoành thêm phần kính sợ nhìn Ngô Bình, gia tộc mà mình dựa vào quả thật chỉ là tép riu trước mặt thế lực như tiên vực vĩnh hằng.
Trương Thiên Hoành bật cười nói: “Có lẽ lệnh sư muốn để cho cậu trải nghiệm rèn luyện nhiều hơn ở hạ giới”.
Hai người nói chuyện thêm vài câu thì quay lại phòng khách.
Trương Thiên Hoành lại mời thêm mấy ly rượu nữa rồi đi trước.
Ngô Bình nhìn trời không còn sớm nữa bèn bảo Ngọc Yến tìm cho anh