Ngô Bình nói: “Nhà tôi cũng không đến nỗi, có khoảng 500 nghìn tiền Tử Tinh”.
Nghe thấy thế, mấy người kia có thái độ khác hẳn.
“Không ngờ nhà cậu giàu thế đấy, vậy thì không phải lo đâu. Hai ngày nữa, tuyển chọn sẽ bắt đầu, lần này có nhiều người tham gia lắm, nghe đâu đến cả chục nghìn người ấy”.
Ngô Bình giật nảy mình: “Nhiều thế ư?”
Thế thì riêng phí đăng ký thôi đã lên đến một tỷ tiền Tử Tinh rồi.
Người khác nói: “Năm nay còn ít đấy, năm ngoái có đến 70 nghìn người tham gia cơ. Haizz, giờ lắm người giàu thật đấy! Đâu như những người nghèo khổ cả tháng mới kiếm được mấy chục tiền vàng như mình”.
Ngô Bình rời khỏi quán trà rồi đi dạo trên phố mua ít đồ về ăn.
Chỉ còn hai ngày nữa nên anh không thể ra ngoài chơi mà phải ở trong nhà trọ tu luyện.
Cuối cùng cũng đến ngày tuyển chọn, Ngô Bình đã đến điểm thi từ sáng sớm, đó là quảng trường lớn bên ngoài Ngũ Đế Môn.
Lúc này đã đông kín người ở đây, anh đến khá sớm mà đã thấy có mười hàng dài rồi. Vì thế anh tìm một hàng có ít người hơn rồi xếp vào đó chờ đến lượt.
Anh hỏi người đứng sau mình: “Này, phải chờ bao lâu thế?”
Người đó đáp: “Có tiền thì được chen hàng, không thì cứ chờ thôi”.
Ngô Bình: “Phải chen hàng à?”
Người kia chẹp miệng: “Anh không biết à? Nếu mặt trời lặn thì cuộc tuyển chọn sẽ kết thúc, đến lúc đó anh có tiền cũng không đăng ký được nữa”.
Ngô Bình: “Chúng ta đang đứng sau cả mấy trăm người, chắc vẫn đăng ký được nhỉ?”
“Anh bị ngơ à?”, người đó tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi đã bảo có tiền thì được chen hàng mà, anh cứ chờ đi mà xem, giờ chỉ có 300 người đứng trước chúng ta, nhưng lát nữa thôi sẽ thành 500 người đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Sao lại làm ăn vô lý thế!”
“Ở đây cứ có tiền là có lý”.
Ngô Bình: “Thế anh cũng định chen hàng à?”
Người đó thở dài nói: “Chen hàng mất nhiều tiền lắm, tôi cứ chờ thôi”.
Ngô Bình chờ khoảng mười phút thì quả nhiên thấy có rất nhiều người ở phía sau chen lên trước mình. Anh vốn đứng thứ 300, nhưng giờ đã thành 400 rồi, mà càng chờ thì số người chen hàng càng tăng.
Lúc này có một người đàn ông đi tới, tay người này cầm một cái túi đựng các quả cầu nhỏ có con số rồi nói: “Có ai muốn chen hàng không? Đứng trong tốp một trăm có giá mười nghìn tiền Tử Tinh, đứng trong tốp 200 là 300 tiền Tử Tinh”.
Ngô Bình hỏi: “Tốp mười thì sao?”
Người đó cười nói: “30 nghìn tiền Tử Tinh”.
Ngô Bình: “Cho tôi một số”.
Người đàn ông ấy một quả cầu ra đưa cho anh rồi nói: “Xin 3000 nào”.