Ngô Bình: "Cũng không phải là do không chăm chỉ tập luyện, tư chất của cậu không tồi. Cái cậu thiếu là một người thầy chỉ dạy. Tới đây".
Lưu Đạt Khai bước tới gần một bước, Ngô Bình vỗ nhẹ lên đầu cậu ấy. Một luồng lực đạo truyền vào rồi lưu chuyển trong cơ thể cậu ấy.
Lưu Đạt Khai sáng mắt lên, vội vã nhắm mắt cảm nhận kỹ luồng năng lượng này.
Nửa phút sau, cậu ấy đột nhiên múa quyền, các chiêu thức càng lúc càng nhanh.
Ngô Bình mỉm cười nhìn cậu ấy tập, cũng không nói gì thêm.
Hiệu trưởng đứng bên cạnh xem mà ù ù cạc cạc không hiểu. Hai người này đang làm cái gì vậy?
Lưu Đạt Khai tập hơn mười phút thì một làn hơi nóng bốc lên từ đỉnh đầu. Cậu ấy thu quyền lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngô Bình nói: "Đa tạ tiên sinh đã khai sáng cho tôi!"
Ban nãy Ngô Bình đã dùng pháp thuật khai sáng cho Lưu Đạt Khai biết thế nào là lực đạo cao minh. Có được kinh nghiệm đó, Lưu Đạt Khai có cơ hội trở thành cao thủ đỉnh cao, cảnh giới luyện Khí tiếp theo cũng sẽ rất dễ dàng.
Ngô Bình: "Ừm, đứng lên đi".
Lưu Đạt Khai đứng dậy, trên gương mặt vẫn vô cùng hưng phấn.
Cậu ấy hỏi: "Tiên sinh, có thể cho tôi biết tu vi của anh không? Bố tôi nói người có tu vi đỉnh cao có thể đả thương đối thủ chỉ bằng lá cây ngọn cỏ. Chắc chắn anh đã đạt tới trình độ đó từ lâu rồi đúng không?"
Ngô Bình: "Tu vi của tôi là cảnh giới thứ năm của Nhân Tiên".
Lưu Đạt Khai ngẩn ra, cảnh giới năm Nhân Tiên là cảnh giới gì? Trong ấn tượng của cậu ấy chỉ có Nhân Tiên, biết cả Võ Vương và Võ Thần, nhưng lại chẳng có khái niệm gì về Nhân Tiên cảnh giới năm.
Có điều, cậu ấy biết cảnh giới năm Nhân Tiên chắc chắn là một cảnh giới mạnh hơn Võ Thần. Cậu ấy vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ: “Có thể gặp được anh là phúc của tôi!”
Ngô Bình hỏi: “Lưu Đạt Khai, có biết bố cậu đang ở đâu không?”
Lưu Đạt Khai đáp: “Bố sống cùng tôi, ngày nào cũng nấu cơm cho tôi cả”.
Ngô Bình cười bảo: “Tôi cần gặp bố cậu, có chút việc. Cậu đưa tôi đến đó được chứ?”
Lưu Đạt Khai gật đầu: “Được, thưa anh. Tôi đi thay quần áo trước”.
Ngô Bình kiên nhẫn chờ. Mười phút sau, Lưu Đạt Khai ngồi trên ô tô của Ngô Bình, đi đến nhà mình ở Thạch Thành.
Xe chạy đến trước cửa, Lưu Đạt Khai bèn lấy chìa khoá mở cửa ra, gọi to: “Bố ơi, có khách đến tìm bố ạ”.
Một người đàn ông trung niên mặt vuông từ trong bếp bước ra, với chiếc tạp dề buộc ngang hông.
Nhìn thấy Ngô Bình đứng sau Lưu Đạt Khai, vẻ u ám loé lên trong mắt Lưu Trường Hưng. Ông ấy nói: “Đạt Khai à, đi mua bao thuốc cho bố đi”.
Lưu Đạt Khai vâng dạ: “Con đi ngay ạ. Mời anh ngồi”.
Sau khi Lưu Đạt Khai đi khỏi, người đàn ông trung niên bèn cởi tạp dề, lạnh lùng nói: “Các người hành động nhanh thật, đã tìm đến nơi này rồi. Có điều, các người sẽ không được như ý. Tôi sẽ không giao vật đó cho bất cứ ai!”