Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Ngô Bình quay về hoàng cung Doanh Hoàng, tiếp tục làm Doanh Hoàng. Hiện tại anh thực sự nắm giữ quyền lực trong tay, nói một là một. Hôm đó, Linh Hy cũng đến hoàng cung, giúp anh xử lý công vụ.
Linh Hy không hổ là nữ đế, xử lý những chuyện nhỏ này đâu vào đó, rõ ràng, chuyên nghiệp hơn Ngô Bình nhiều.
Ngô Bình quyết định, trước tiên để Linh Hy xử lý công vụ, đợi thời cơ thích hợp thì nhường lại chức vị Hoàng Doanh cho cô ấy, còn anh sẽ chuyên tâm làm giáo viên, thuận tiện chăm sóc vợ con.
So với việc làm giáo viên, chuyện Ngô Bình quan tâm hơn là tình hình các Hư Tiên đang truyền đạo bên ngoài, mà hiệu quả cuối cùng khiến anh rất hài lòng, Với sự giám sát từ thiên ý, trong bảy ngày qua, mấy trăm vạn hư tiên cùng tuyên truyền con đường tu tiên Nhân đạo cho hơn trăm tỷ người, còn tặng sổ tay tu luyện nhập môn.
Chuyện thú vị là trang cuối mỗi cuốn sổ tay tu luyện đều viết một câu, tuyên truyền con đường tu tiên Nhân đạo cho nhiều người hơn, nếu có thể thành công khiến một trăm người tu luyện thì có thể có được phần thưởng từ Thiên Tiên Giới.
Mới đầu, mọi người không tin tưởng về giải thưởng này, nhưng trong đó cũng có người tò mò làm thử. Khi những người này thật sự khiến một trăm người tu luyện, thì sổ tay tu luyện trong tay bọn họ đột nhiên phát sáng, sau đó một luồng sáng từ trên trời rơi xuống, người này có được phần thưởng là một nghìn Thần Long Tệ.
Một nghìn Thần Long Tệ này đối với người bình thường mà nói là một con số không tưởng, nó đủ giúp một nhà bình thường sống một cuộc sống sung túc no đủ. Vì vậy, khi tin tức này truyền đi, ai ai cũng trở thành người truyền đạo điên cuồng hành động.
Mỗi khi truyền đạo được một trăm người, thì có thể có được một nghìn Thiên Long Tệ. Trên cơ bản, nếu lại truyền đạo cho một nghìn người thì có thể có được phần thưởng hai vạn Long Thần Tệ.
Đương nhiên, sau này còn có cả vạn người đoạt thưởng, mười vạn người đợt thưởng. Giải thưởng lúc này đối với người bình thường mà nói, đã rất hấp dẫn rồi, ai ai cũng tranh nhau truyền đạo. Từ một lên trăm, trăm lên vạn, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, mà bách tính đã chủ động truyền đạo bước vào tu hành đã lên đến số lượng năm mươi nghìn tỷ! Vượt xa số lượng hư tiên truyền đạo.
Ngô Bình trải qua một khoảng thời gian bình thản, mỗi ngày dạy học, tu luyện, thuận tiện sẽ chỉ điểm bọn trẻ tu hành, Đỉnh Nhi, Thủy Sinh, Khả Nhi, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể tu hành một vài pháp môn cơ bản, những pháp môn này có thể tăng cường hình thể và thần hồn.
Hôm nay, Đỉnh Nhi muốn đi câu cá. Đỉnh Nhi là con trai do Nhậm San San sinh cho Ngô Bình, tên là Lý Dược Sư, cũng là con cả, bây giờ đã cao đến một mét tám, đã thành thanh niên rồi.
Lúc nhỏ Lý Dược Sư khá nghịch ngợm, lớn lên, tính cách lại trở nên ôn hòa hơn, thời gian trước bỗng nhiên thích câu cá, cứ lén lút chạy đến vùng ngoại ô câu cá.
Thời gian này, cả nhà Ngô Bình chuyển đến Doanh Châu, Lý Dược Sư cũng tiện hơn, mỗi ngày đều ra ngoài.
Vốn dĩ câu cá cũng không phải chuyện gì lớn, thỉnh thoảng Ngô Bình cũng câu cá bắt tôm, nhưng Nhậm San San nói cho Ngô Bình biết, hôm qua Lý Dược Sư câu một con rồng trắng, dài hơn hai mét, được cậu nuôi trong hồ sau viện.
Vốn dĩ rồng trắng cũng không có gì, chân long nhà họ Lý nhiều vô kể, nhưng khi Hoàng Long nhìn thấy con rồng trắng này, thì lặng lẽ nói cho Nhậm San San, con rồng này có khả năng là đến từ long cung, lai lịch bất phàm.
Nhậm San San chú ý đến chuyện đó, Ngô Bình vừa về thì kể chuyện này cho anh.
Vì vậy Ngô Bình đến sau viện, quả nhiên nhìn thấy một con rồng trắng, con rồng này trông không hề tầm thường, rất xinh đẹp, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, chắc hẳn ra đời chưa bao lâu, còn chưa giao tiếp được với loài người.
Rồng nhỏ nằm trên một tảng đá, đáng thương nhìn Ngô Bình, đôi mắt ngấn nước.
Ngô Bình lấy một ít đan dược cho nó ăn, tuy rồng nhỏ này xuất thân cao quý, nhưng cũng chưa từng được dùng đan dược này, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa dễ nuốt, cảm thấy rất dễ chịu.