Ngô Bình tập trung đọc thì phát hiện cấm chế bên trong vẫn còn nguyên, chứng tỏ vẫn có thể dùng được.
Anh tiếp tục xẻ bảy tảng đá nữa thì thấy trong mỗi tảng đều có một lá bùa màu vàng, hình dáng giống hệt nhau và đều là Khốn Long Phù!
“Tám lá bùa này có thể tạo thành một đại trận Bát Bộ Tru Tiên, một khi rơi vào trận pháp thì tu sĩ Thiên Tiên cũng khó mà thoát được”, Ngô Bình hít sâu một hơi rồi cẩn thận cất chúng đi, vì hiện giờ anh chưa đủ thực lực để sử dụng.
Không phải ai cũng có thể sử dụng được các bùa chú này, muốn thi triển thì ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Thánh.
Sau đó, anh lại xẻ thâm một tảng đá khá to nữa, anh đã nhìn thấy có một thanh đoản kiếm ở bên trong từ lâu.
Tảng đá nứt ra một thanh kiếm sáng như tuyết dài 35 phân xuất hiện, kiếm mỏng như cánh ve, không có chuôi, bề mặt khắc tiên văn, phải nhìn kỹ mới biết nó là một món pháp khí, bên trong có cấm chế!
Thanh kiếm rất mỏng, có thể cuộn tròn lại, sau đó giấu trong bàn tay hoặc cất vào trong túi.
Ngô Bình chợt nghĩ tới điều gì đó: “Trong phiến ngọc có ghi chép về một loại phi kiếm tên là phi kiếm Thiền Dực, có thể dùng thần niệm để tấn công kẻ thù”.
Nghĩ vậy, Ngô Bình bèn truyền thần niệm vào trong thanh kiếm, cấm chế bên trong lập tức cắn nuốt thần niệm của anh.
Ngô Bình không hoảng sợ mà tiếp tục truyền thần niệm vào, may mà trước đó anh đã hấp thu khá nhiều lực thần hồn nên thần niệm rất mạnh, không thì đã không thể trụ nổi.
Phi kiếm Thiền Dực hấp thu hết một phần tám thần niệm của Ngô Bình xong thì bay vút lên, sau đó hình thành một mối quan hệ mật thiết với Ngô Bình.
Ngô Bình động tinh thần, phi kiếm Thiền Dực hoá thành một đường kiếm mảnh bay giữa không trung, tốc độ tăng gấp hai lần.
“Ghê thật!”, anh sáng mắt lên nói: “Có thanh phi kiếm này rồi thì tu sĩ Địa Tiên tới công chuyện với mình!”
Ngô Bình cất thanh kiếm đi xong rồi tiếp tục xẻ đá.
Một linh kiện kỳ quái lộ ra, bên trên có khắc tiên văn, nhưng không rõ là thứ gì.
27 tảng đá mà Ngô Bình xẻ sau đó đều có linh kiện, hình như chúng có thể lắp ráp lại với nhau.
Nhờ nhãn lực của mình, Ngô Bình nhanh chóng ráp chúng lại thành một cái bao tay bằng kim loại, nó có thể bảo vệ được hết cả cánh tay.
“Ra là một món pháp khí hộ thân”, Ngô Bình mỉm cười rồi đeo nó lên cánh tay phải.
Vừa đeo lên, anh đã cảm thấy cánh tay mình xuất hiện cảm giác châm chích như kim châm, kim châm mảnh trong chiếc bao tay rơi xuống rồi nối liền với dây thần kinh của anh.
Ngô Bình tung một quyền ra, chiếc bao tay lập tức toả ánh sáng màu tím nhạt, khiến tốc độ ra quyền của anh tăng lên gấp hai lần.
Quyền cước của anh xé tan không gian, phát ra tiếng nổ mạnh! Điều này chứng tỏ tốc độ ra đòn của anh đã được tăng thêm.
Không chỉ thế, chiếc bao tay còn toả ra một luồng sức mạnh khiến lực tấn công của anh mạnh mẽ hơn.
“Hay quá!”, Ngô Bình mỉm cười, sau đó lại thực hiện động tác phòng ngự.
Lần này, chiếc bao tay loé lên tia sáng màu vàng, một luồng sức mạnh vững chãi xuất hiện trên cánh tay anh.