Dạo một vòng, anh mua mười mấy loại dược liệu rồi rời đi. Quay về nhà nghỉ, anh bảo các tiêu sư ra ngoài dạo một vòng, thám thính tình hình nhà họ Diệp.
Một tiếng sau, tiêu sư chếnh choáng say quay về, nói đơn giản với Ngô Bình những gì nghe ngóng được.
Nhà họ Diệp là thế gia luyện đa, ba trăm năm trước đã có một thầy luyện đan, một trăm năm trước lại có một vị. Thầy luyện đan đầu tiên tuy đã qua đời, nhưng hậu sinh khả úy, người thứ hai là một thầy luyện đan cấp bốn!
Thiên hạ hiện tại, đa phần thầy luyện đan là cấp một hoặc hai, thầy luyện đan cấp bốn rất rất hiếm có. Bởi vì thầy luyện đan cấp bốn có thể luyện chế được đan dược trân quý. Đây cũng là nguyên do mà nhà họ Diệp có thể đứng vững mấy trăm năm, thành lập Diệp Thành.
Đan sư cấp bốn đã có thể luyện chế rất nhiều đan dược, bọn họ thường sẽ có loại đan dược đặc thù của riêng mình. Nhà họ Diệp chỉ dựa vào một đan sư cấp bốn mà kiếm được gia sản hàng trăm triệu.
Ngày nay, nhà họ Diệp đã mở hơn một trăm hiệu thuốc và hai mươi lăm cửa hàng đan dược ở nhiều nơi. Chỉ riêng những cơ sở này có thể mang lại hàng tỷ đồng tiền Linh cho nhà họ Diệp mỗi năm.
Sau khi nhà họ Diệp có tài nguyên liền bắt đầu dốc sức bồi dưỡng con cháu, hiện tại nhà họ Diệp có mười lăm đan sư cấp một, năm đan sư cấp hai, hai đan sư cấp ba. Những đan sư này đều là những cỗ máy kiếm tiền, hàng năm mang lại khối tài sản khổng lồ cho nhà họ Diệp.
Sau khi nghe tình hình của nhà họ Diệp, Ngô Bình nói: "Xem ra ngay cả đan sư cấp một cũng có địa vị rất cao, hàng năm có thể kiếm được rất nhiều tiền".
Tiêu sư già: "Đúng vậy, thế giới này thiếu rất nhiều đan sư, chỉ cần là đan sư, đi tới nơi nào cũng sẽ nổi tiếng".
Ngô Bình: "Trong thành này có đan đường không?"
Tiêu sư già: "Thành phố này quá nhỏ, không có đan đường".
Ngô Bình gật đầu: "Ông lại đi điều tra một chút, trong tay tôi có một loại đan dược có thể giúp đột phá Bí cảnh, xem giúp tôi có thể bán nó hay không".
Tiêu sư già: "Ngô tiêu đầu, cậu có bao nhiêu đan dược?"
Ngô Bình suy nghĩ một lúc: "Ông cứ nói có năm viên cả thảy và sẽ bán cho đến khi hết".
Tiêu sư già: "Được. Loại đan dược này nhất định sẽ cháy hàng, bán cũng dễ".
Tiêu sư già đi hỏi chuyện mua bán, Ngô Bình ở lại quán trọ, nỗ lực tu luyện Bí cảnh tầng thứ tư.
Tầng thứ tư của Bí cảnh được gọi là cảnh giới Chân Phù. Ở tầng này cần dùng tất cả các bí pháp đã tu luyện để ngưng tụ thành chân phù, cất vào trong cơ thể. Khi được sử dụng, chân phù sẽ giải phóng pháp lực thuần túy. Thậm chí, nếu chân phù đủ mạnh, có thể trong nháy mắt bộc phát ra bí pháp mạnh gấp mười lần thông thường!
Ngoài việc ngưng tụ chân phù, còn có thể sử dụng chân phù để vẽ bùa. Chân phù số lượng có hạn, nhưng số lượng bùa có thể vẽ ra không hạn chế. Cho nên tu sĩ cảnh giới Chân Phù vô cùng đáng gờm, trong tay bọn họ có thể có rất nhiều sát phù và các loại bùa phòng ngự.
Hiện tại, Ngô Bình mới chỉ lĩnh hội được hai loại bí pháp. Một là thuật Đại Thuấn Sát, hai là thuật Ngũ Hành Độn Thổ. Hai bí thuật này, một để trốn thoát và một để giết kẻ thù, vậy là đủ cho anh.
Lúc này, trong cơ thể anh đã tích tụ một lượng đáng kể pháp lực, những pháp lực này cô đọng lại, từ từ chuyển hóa thành một tấm bùa đầy sát khí, đó chính là Đại Thuấn Sát chân phù.
Sau khi lá bùa này xuất hiện, Ngô Bình nhận thấy rằng pháp lực không ngừng chảy vào lá bùa, sau đó lại được giải phóng ra ngoài. Sau khi đi qua lá bùa, pháp lực này rõ ràng đã trở nên tinh khiết hơn và mạnh hơn.
Hai mắt anh sáng lên, nói: "Thì ra chân phù có tác dụng thần kỳ như vậy!"