Ngô Bình lật đật đến chào: “Sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh gật đầu cười: “Ngô Bình, để ta giới thiệu với con, đây là Dược Tiên”.
Ngô Bình vội vàng tiến lại: “Chào Dược Tiên”.
Dược Tiên mỉm cười: “Không cần khách sáo, ngồi đi”. Nói đoạn, Dược Tiên rót cho anh một chén trà.
Ngô Bình nhận bằng hai tay, cảm ơn xong thì nhấp một ngụm.
Anh hỏi: “Sư phụ à, có phải thu thập đủ tiên thạch thì sư phụ có thể đột phá địa tiên không ạ?”
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Nếu có tiên thạch, ta sẽ nắm chắc được bảy, tám phần”.
Dược Tiên nói: “Thật ra năm xưa sư phụ cậu đã gom đủ tiên thạch, nhưng đem tặng cho anh em kết nghĩa rồi”.
Đông Phật tiên sinh xua tay: “Chuyện lâu lắm rồi, không nên nhắc nữa”.
Dược Tiên liếc nhìn ông ấy: “Anh vĩ đại quá mà. Anh em kết nghĩa đã thành địa tiên rồi, nhưng sau khi đến Côn Luân, có khi nào anh ta ghé thăm anh chưa?”
Đông Phật tiên sinh nhẹ nhàng nói: “Chắc là có việc, không thể đi được”.
Dược Tiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ lắc đầu: “Càng ngày, tiên thạch càng khó tìm. E là sau này anh chẳng còn hy vọng thăng cấp nữa”.
Đông Phật tiên sinh khẽ đáp: “Sống thêm vài trăm năm nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Có em bên cạnh, anh không còn gì nuối tiếc”.
“Cạch”.
Ngô Bình đặt một chiếc túi lên bàn.
Đông Phật tiên sinh ngẩn ra hỏi: “Gì thế?”
Anh chớp mắt: “Sư phụ mở ra xem đi ạ”.
Tim ông ấy đập thình thịch. Mở túi ra, Đông Phật tiên sinh nhìn thấy sáu viên tiên thạch bèn sững người: “Tiên thạch!”
Dược Tiên cũng kinh ngạc kêu lên, giật lấy chiếc túi để xem rồi ngạc nhiên nói: “Đúng là tiên thạch!”
Đông Phật tiên sinh nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Con lấy tiên thạch từ đâu vậy?”
Ngô Bình đáp: “Mấy hôm trước con gặp Đạo nhân dời núi, Đinh Mặc. Chúng con đến một di tích và tìm được tiên thạch ở đó. Nghe sư phụ bảo là cần nó để đột phá nên con vội mang đến đây cho sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh thở phào: “Là con tự tìm được à, thế thì tốt”.
Rồi ông ấy bật cười: “Thằng nhóc này, ta vừa bảo cần dùng tiên thạch thì con đã mang đến rồi”.
Ngô Bình nói: “Sư phụ mau đột phá đi ạ”.
Đông Phật tiên sinh vừa nhìn anh vừa đáp: “Ta muốn đột phá thì phải đến Côn Luân, sau này không thể chăm sóc các con được”.