Ngô Bình có chút bất ngờ: “Diêm Khai này là người của ông?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cũng không hẳn. Trước đó từng hợp tác, như khu tổ hợp vui chơi này tôi cũng có đầu tư chút tiền”.
Ngô Bình gạt đầu: “Nếu đã quen biết vậy tôi cũng không truy cứu nữa”.
Sắc mặt chị Hồng kia tái nhợt, vội nói: “Cậu Ngô, xin lỗi cậu, mọi chuyện đều là do lỗi của tôi, cậu thứ tội cho!”
Nghiêm Lãnh Thạch nhìn chị Hồng, hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Chị Hồng vội nói rõ tình hình, Nghiêm Lãnh Thạch nghe xong thì khẽ nhíu mày: “Cô vì nịnh bợ một đệ tử chân truyền của tông môn hạng ba mà đắc tội cậu chủ chúng ta, đúng là được ít mất nhiều”.
Ngô Bình xua tay: “Được rồi, đưa người đi hết đi, tôi còn muốn hát tiếp”.
Chị Hồng và Diêm Khai như được đại xá, vội vàng đưa người rời đi.
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, nếu muốn hết thì bên chỗ tôi cũng có chỗ, điều kiện không kém bên này”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, ở đây cũng rất tốt”.
Lúc này Nghiêm Lãnh Thạch mới vỗ tay, lập tức có người đẩy bánh kem ba tầng vào, đồng thời có một nhân viên phục vụ bưng theo một cái khay, trong khay bày một món quà.
Ông ta cười nói: “Cậu chủ, nghe nói hôm nay là sinh nhật cô Hàn, tôi sợ cậu chưa chuẩn bị nên tự mình quyết định, chọn một cái”.
Ngô Bình mở quà, phát hiện bên trong là một vòng cổ kim cương, trông rất đẹp, Ngô Bình lấy vòng cổ ra đeo cho Hàn Băng Nghiên.
“Ồ, đẹp thật!”. Các cô gái đều kinh ngạc hô lên, vô cùng ngưỡng mộ.
Ngô Bình cũng rất vui, nói: “Không tệ, lão Nghiêm có lòng rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ, tôi ở bên ngoài, có gì cậu cứ gọi tôi”.
Nghiêm Lãnh Thạch rời đi, một nhóm thiếu niên lại hát chơi đùa.
Nửa tiếng sau, phòng bao chỗ chị Hồng có một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đến, anh ta chính là cậu Ngụy.
Cậu Ngụy được tiếp đãi rất long trọng, thính lực anh ta không tệ, trước khi chuẩn bị hát thì nghe thấy ở phía xa cũng có người đang hát, anh ta khẽ nhíu mày, nói: “Ở đây còn có người khác đang hát sao?”
Sắc mặt chị Hồng tái nhợt, nói: “Vâng, có cậu Ngô cũng ở đây”.
“Cậu Ngô gì?”. Gương mặt cậu Ngụy này lập tức không vui.
Chị Hồng: “Tôi không rõ lắm, chỉ biết cậu ta họ Ngô”.
“Hừ!”. Cậu Ngụy bỏ micro xuống: “Bảo cậu ta đến gặp tôi!”
Mặt chị Hồng tái mét, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, cô ta vội nói: “Cậu Ngụy, hay là chúng ta đổi chỗ hát đi?”
Cậu Ngụy cười lạnh: “Bảo tôi đổi chỗ?”
Chị Hồng vội vàng tát vào miệng mình, nói: “Tôi đi ngay”.
Hết cách rồi, chị Hồng bất chấp khó khăn rời khỏi phòng bao, cảm giác hai chân nặng như chì, không cam nguyện đi đến phòng bao của Ngô Bình.
Cô ta vừa đến trước cửa thì Ngô Bình đã mở cửa, cười hỏi: “Cậu Ngụy đến rồi?”
Chị Hồng gật đầu: “Cậu Ngô, cậu Ngụy kia…”
Ngô Bình: “Tu sĩ Tiên Giới mà lại thích hát hò, chuyện này đúng là thú vị. Cô bảo anh ta đến gặp tôi, tôi nghe xem anh ta hát thế nào”.
Chị Hồng đau khổ trong lòng, nói: “Cậu Ngụy cũng muốn bảo cậu đi qua”.
Ngô Bình chớp mắt: “Cô nói với anh ta, anh ta không qua thì chính là tên khốn nạn”.
Chị Hồng ngây người, nói như vậy.
Ngô Bình: “Đi đi”.
Chị Hồng hết cách, chỉ đành quay về nói nói như vậy.
“To gan!”
Cậu Ngụy nghe xong thì đập bàn, tức giận xông đến phòng bao Ngô Bình. Đẩy cửa vào, anh ta quét mắt, nhìn thấy Ngô Bình.
“Tên nhóc kia, cậu chán sống rồi sao? Dám khiêu khích ông đây!”
Ngô Bình cười nói: “Cậu Ngụy, mời ngồi!”
Cậu đi đến, vươn tay khoác vai cậu Ngụy, anh ta kinh ngạc, chỉ cảm thấy áp lực đè nặng, anh ta vô thức ngồi xuống theo Ngô Bình.