Trâu trắng: “Ừ, tên nó là Vạn Hóa Thần Hồ”.
Ngô Bình: “Vạn Hóa Thần Hồ, nghe rất đặc biệt”.
Trâu trắng: “Vạn Hóa Thần Hồ có thể phục chế được bất kỳ thứ gì”.
Ngô Bình trừng lớn mắt: “Phục chế bất kỳ thứ gì?”
Trâu trắng gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng thứ càng quý báu thì thời gian phục chế càng dài, tỷ lệ thành công cũng càng thấp”.
Ngô Bình: “Tỷ lệ thành công? Nói như vậy, cũng không phải mỗi lần phục chế đều sẽ thành công?”
Trâu trắng: “Ừ. Phục chế thất bại, thì đồ được phục chế sẽ biến mất”.
“Đồ quý giá một chút, thì tỷ lệ phục chế thành công là bao nhiêu?”. Đây là vấn đề mà anh quan tâm.
Trâu trắng: “Đồ vật không giống nhau, tỷ lệ thành công cũng khác nhau, không thể gộp chung được”.
Ngô Bình bỗng cảm thấy, Vạn Hóa Thần Hồ này rất có khả năng là một cái bẫy!
Trâu trắng: “Tôi có thể đưa bảo bối kia cho anh thử”.
Ngô Bình: “Ngươi tin ta vậy sao?”
Trâu trắng: “Thực lực của anh, chắc chắn vượt xa tôi, anh muốn bảo bối của tôi, thì giết tôi là đoạt được rồi”.
Ngô Bình khẽ cười: “Ngươi đúng là thông minh”.
Trâu trắng: “Tôi đưa đồ cho anh, nhưng anh cũng phải chịu trách nhiệm cho an toàn của tôi, cho đến khi tôi trưởng thành”.
Ngô Bình vỗ lưng nó: “Không vấn đề, những chuyện này tôi đồng ý”.
Vì thế trâu trắng vươn cổ, nhổ ra một hồ lô bằng da màu vàng kim có hai ngạnh cao, bề mặt còn có hoa văn huyền ảo.
Ngô Bình nhận lấy hồ lô, lau sạch dịch dạ dày trên bề mặt, sau đó khẽ lắc, bên trong hồ lô phát ra tiếng động, chứng tỏ bên trong có một viên đan dược. Anh mở nắp hồ lô đổ ra, lập tức có một viên đan dược rơi ra.
Ngô Bình đánh giá đan dược này, khẽ ngửi, sau đó nuốt vào bụng. Rất nhanh sau đó, một luồng năng lượng kỳ lạ lan ra trong thân thể anh, rất có ích cho thể chất của anh.
Mắt anh sáng lên, nói: “Đan dược này không tệ!”
Trâu trắng: “Tôi ăn ngấy rồi, anh có đan dược khác nào bỏ vào không?”
Ngô Bình cười nói: “Ngươi muốn nó phục chế thứ gì thì đều bỏ thẳng vào trong hồ lô sao?”
Trâu trắng: “Chẳng lẽ còn có cách khác?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên có. Đây là một pháp bảo đấy! Nhưng trước khi ta thi triển thì phải luyện hóa mới được!”
Trâu trắng: “Còn phải luyện hóa sao? Tôi cứ nghĩ bỏ đồ vào trong là được”.
Ngô Bình cạn lời, nói: “Vậy nếu là thứ đồ gì lớn thì anh bỏ vào thế nào?”
Trâu trắng: “Đạp vỡ rồi bỏ vào, ví dụ như thứ đồ tôi thích ăn chẳng hạn”.