Thình thịch!
Tim của Ngô Bình đập nhanh như đánh trống, sau đó xuất hiện thêm một linh khiếu!
Đúng thế, trongngi Ngô Bình đã xuất hiện thêm linh khiếu thứ mười mà cả miếng ngọc bội và phiến ngọc đều không có ghi chép về hiện tượng này.
“Con người chỉ có chín linh khiếu thôi cơ mà? Sao mình lại có mười nhỉ?”, Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Nhưng anh đã bình tĩnh lại, để xem linh khiếu thứ mười này có gì đặc biệt.
Sức mạnh vẫn đang dập dềnh, linh khiếu ngày càng mạnh và ổn định hơn. Khi sức mạnh của Chiến Thần Đan biến mất, linh khiếu thứ mười đã được hình thành.
Linh khiếu này lớn hơn gấp bốn lần các linh khiếu bình thường, nó vừa xuất hiện đã có khí thế như vương giả, chín linh khiếu kia đều bị nó khống chế.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Mày mạnh thế này thì sau này tao sẽ gọi mày là Vương khiếu”.
Xung quanh Vương khiếu bỗng hình thành linh lạc, nối liền với linh lạc toàn thân của Ngô Bình. Vì thế sức mạnh cao cấp của chín linh khiếu đều đổ dồn về phía Vương khiếu.
Khi sức mạnh của chín linh khiếu tập trung hết về phía Vương khiếu, Ngô Bình phát hiện mình có thể dễ dàng điều khiển chín linh khiếu kia. Điều này khiến anh chỉ còn cách tầng thứ năm của cảnh giới Nhân Tiên một bước nữa thôi. Anh đoán chỉ khoảng một tuần nữa là mình sẽ ngưng luyện ra được Pháp Bàn và trở thành Võ Quân.
Ngô Bình tiếp tục tu luyện đến khi trời sáng.
Hoa Giải Ngữ chạy tới báo: “Long chủ, cường giả của nước Mễ đã đến học viện Võ Đạo rồi ạ”.
Học viện Võ Đạo được xây dựng vào giai đoạn đầu của thời Kiến Quốc, do các võ giả đẳng cấp nhất thời bấy giờ chung tay gây dựng. Mục đích của học viện là bồi dưỡng các cao thủ cho đất nước. Sau khi tốt nghiệp, các cao thủ bình thường sẽ gia nhập Thiên Long, Thần Võ Ti hoặc các tổ chức khác. Còn các cao thủ thiên tài thì sẽ trực tiếp nhận các nhiệm vụ đặc biệt để bảo vệ đất nước.
Học viện Võ Đạo không ở Thiên Kinh, nó chia làm Bắc Viện và Nam Viện. Bắc Viện nằm ở điểm giao giữa ba tỉnh, tổng dân số của ba tỉnh là khoảng hơn 300 triệu người.
Lần này, các cao thủ của nước Mễ đã đến Bắc Viện, rõ ràng họ định đến khiêu chiến các cao thủ ở đây.
Ngô Bình nói: “Cao thủ ở đó nhiều không đếm xuể, đâu cần chúng ta lo”.
Hoa Giải Ngữ cũng nghĩ vậy nên cười nói: “Tôi chỉ thấy bất ngờ thôi, Long chủ, vậy là mình yên tâm được rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, tôi phải đi có việc đây, có gì thì gọi cho tôi”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã cải trang thành dáng vẻ của Thanh Mộc Chân Quân rồi đi gặp Hoàng Phủ Hằng, hắn ta cười nói: “Sư phụ về rồi ạ, đệ tử đã gom đủ năm nghìn tiền bủa rồi ạ”.
Ngô Bình liếc nhìn túi tiền rồi giơ tay cầm lấy, sau đó cười nói: “Đồ nhi, sư phụ về luyện đan cho con đây. Ta sẽ luyện chế đan dược để con đột phá Thuần Dương”.