Ngô Bình đi lên phía trước, đưa tờ giấy trong tay ra, quả nhiên, trong thời gian ngắn anh đã hoàn thành xong chuyện đăng ký. Khi đăng ký, người phụ trách cũng không thèm ngẩng đầu, mặt vô cảm mà nói: “Bây giờ cửa hàng thuộc sở hữu của hoàng triều, nếu cậu muốn lấy về, thì giao tiền ra đây”.
Ngô Bình nhíu mày, nói: “Ta lấy tiền của mình ra mua cửa hàng, sao các người lại còn muốn lấy tiền?”
Đối phương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cậu có giao hay là không? Đằng sau còn nhiều người lắm”.
Ngô Bình nín thở chịu đựng, hỏi: “Giao bao nhiêu?”
“Năm tỷ thánh thù”. Đối phương nói.
Ngô Bình giận đến bật cười: “Lúc trước ta mua cái cửa hàng này còn mất chưa đến năm tỷ, các người vậy mà dám đòi bấy nhiêu đó!”
Lúc này, ở đằng sau Ngô Bình có người chạm nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Người anh em này, đây là mức tiêu chuẩn. Nếu cậu muốn mua với giá bình thường thì tặng lễ cho vị đại nhân này. Đưa lễ xong rồi, thì có thể mua được cửa hàng với giá thấp”.
Ngô Bình lập tức nổi trận lôi đình, dưới chân của anh thoát ra một huyền ảnh, chui vào gan bàn chân người nọ. Cơ thể của người này run lên, ý thức đã bị Ngô Bình khống chế.
Ngô Bình nói: “Sau này có ai đến đăng ký, ông không chỉ không được lấy tiền mà còn phải đưa cho người đó một ngàn vạn thánh thù”.
Sau đó, quả nhiên người này đã lấy ra một ngàn vạn thánh thù đưa cho Ngô Bình, sau đó đăng ký cho anh. Sau khi đăng ký, Ngô Bình có thể lấy cửa hàng của mình về.
Những người ở phía sau, người nào cũng đều được tặng cho một ngàn vạn thánh thù.
Sau khi đăng ký, Ngô Bình quay lại cửa hàng. Trên đường đi, anh nhìn thấy một lượng lớn nha dịch đang đi thu thuế ở trên phố, thuế suất rất cao. Như bà lão bán trứng gà trên đường, thế mà lại muốn thu của bà ấy năm mươi linh thù. Phải biết là số trứng gà bà ấy đang có, cộng lại thì cũng chỉ có giá trị hơn một trăm linh thù.
Còn có một số quán ở ven đường, cũng bị thu thuế vô cùng cao, gần như đều đã vượt qua hơn một nửa lợi nhuận.
Trên đường đi về, Ngô Bình càng thấy càng thất vọng, anh cảm giác vị Bán Bộ Thánh Hoàng này xuất hiện, là chuyện không hề may mắn gì đối với mọi người.
Anh đang đi trên đường, thì bỗng nhiên có một đám nha dịch xông đến bao vây anh lại, cái tên nha dịch lúc trước bị Ngô Bình tát cũng ở trong số đó, tên nha dịch này chỉ tay vào Ngô Bình, kêu lên: “Chính là cái tên đó!”
Một tên nha dịch lạnh lùng nói: “Dám đánh mệnh quan ở trước mặt công chúng, cậu cũng to gan thật!”
Ngô Bình cực kỳ tức giận, không nhìn thấy được động tác của anh, nhưng cơ thể của nhóm người này đều cứng đờ, sau đó lại đứng tại chỗ tát nhau từng cái từng cái một, rất nhanh đã đánh cho mặt của từng tên sưng hết lên.
“Làm càn!”
Một bóng người bay từ trên trời xuống, giơ tay đánh xuống đầu của Ngô Bình.
Ngô Bình không ngẩng đầu lên, giơ tay ra đỡ đòn.
“Răng rắc!”
Người ra tay hét lên một tiếng thê thảm, cánh tay nứt toạc, máu tươi bán tung tóe, hét lên thảm thiết.
Sau khi đối phương rơi xuống đất, Ngô Bình nhìn lướt qua, thấy đó là một người mặc quan phục, anh lạnh giọng nói: “Hành hung người khác trên đường, các người mới là làm càn!”
Nói xong rồi, anh đi lên lại đá thêm mấy cái, đá gãy hai chân của người này, sau đó nghênh ngang rời đi.
Ngô Bình thậm chí cũng không quay về của hàng, anh vô cùng thất vọng với Đông Đô, cũng không có ý định mở cửa hàng ở đây nữa, đi thẳng về núi Kim Cương.
Người của anh vừa đến, đã phát hiện ra núi Kim Cương bị một đám quan binh vây quanh, nhìn cách bọn họ ăn mặc, hẳn là quân của hoàng triều Đại Vĩnh. Số binh này, nhân số có khoảng ba ngàn người, người đứng đầu đang nói chuyện với Đường Băng Vân.
Trên mặt người này có bộ râu đen, mặt tròn, đầu trọc một nửa, cơ thể cao lớn, hắn ta nóng nảy nói: “Ta không rảnh nói chuyện với cô, núi Kim Cương và số cây Kim Cương trên núi bây giờ đều thuộc sở hữu của hoàng triều Đại Vĩnh, các người nhanh chóng giao hết số cây Kim Cương đã khai thác ra, sau đó rời khỏi núi Kim Cương. Thời gian là nửa ngày, trước khi trời tối, nếu các người mà không đi, vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí!”