Ngô Bình: “Hỏa lực đội này rất mạnh, các cô có thể kiên trì đến hiện tại cũng không tệ rồi”.
Nữ đội trưởng gật đầu: “Đúng vậy. Đối diện có hai chiếc xe thiết giáp, 5 khẩu súng cối, còn có bốn súng hỏa tiễn”.
Ngô Bình vẫn luôn quan sát phía đối diện, lúc này cậu đột nhiên vươn tay nổ súng, một tiếng động vang dội, một súng hỏa tiễn đang nhắm chuẩn, kết quả ống nắm đã bị Ngô Bình bắn vỡ, viên đạn bay vào mắt khiến anh ta chết tại chỗ!
Nữ đội trưởng giơ ngón tay cái nói: “Lợi hại!”
Ở bên kia, trong phòng huấn luyện của học viện quân sự Lam Chi, một nhóm người la mắng cởi mũ giáp xuống, bọn họ đều là những người bị Ngô Bình loại bỏ.
“Một đám ăn hại! Mới bấy nhiêu đã bị tiêu diệt rồi!” Một giáo viên tóc hoa râm đứng bên cạnh mắng mỏ, tất cả mọi người đều xấu hổ cúi đầu.
“Lui xuống!”. Một người từ tiểu đội trưởng thăng cấp lên trung đội trưởng ra lệnh. Khả năng đánh lén của Ngô Bình quá đáng sợ, đội trưởng chỉ còn lại một mình anh ta, không rút lui thì anh ta cũng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.
Đối phương vừa rút, người của đội 2 đã hoan hô: “Quân địch rút lui rồi! Bọn họ bị đánh úp sự rồi, ha ha!”
Nữ đội trưởng dùng ống nhòm quan sát, cười nói: “Bọn họ thật sự rút lui rồi, chúng ta không cần trốn nữa”.
Sau đó, cô ta bắt tay Ngô Bình: “Đội trưởng đội 5, cám ơn! Chúng tôi còn có nhiệm vụ, đăng xuất rồi sẽ mời cậu uống rượu!”
Ngô Bình: “Được”.
Sau đó, Ngô Bình dẫn theo tay súng máy tiếp tục tiến đến bệnh viện trung tâm.
Tòa nhà bệnh viện vẫn còn tương đối nguyên vẹn, hơn nữa còn xây dựng công trình phòng không dân sự, vì vậy bên trong thường có một vài người dân tập trung tránh nguy hiểm.
Đến gần bệnh viện, trước tiên Ngô Bình liên lạc với tay bắn tỉa, tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, tôi nhìn thấy các cậu rồi. Xung quanh an toàn, có thể mau chóng đi qua!”
Ngô Bình: “Được, tiếp tục quan sát xung quanh”.
Hai người đến tầng khoa Ngoại, Ngô Bình nhìn thấy tay bắn tỉa. Tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, gần đây quân địch rất nhiều, chúng ta nhất định phải mau chóng rời đi”.
Ngay lúc này, mặt đất chợt chấn động, Ngô Bình đã nhìn thấy trước cửa bệnh viện xuất hiện bốn chiếc xe thiết giáp đa công năng. Những chiếc xe thiết giáp này đều có hệ thống phát hiện chống bắn tỉa, chỉ cần Ngô Bình nổ súng thì đối phương có thể nhắm được vị trí ngay lập tức.
Hệ thống chống bắn tỉa này vừa xuất hiện đã khiến nhiều tay bắn tỉa gặp hạn chế, thậm chí có người còn cho rằng, trong chiến tranh hiện đại, bắn tỉa ắt hẳn sẽ phải rút lui khỏi trận chiến lịch sử.
“Không xong rồi, bọn họ muốn chiếm bệnh viện!” Tay bắn tỉa lập tức nói: “Đội trưởng, chúng ta rút ngay thôi!”
Ngô Bình nhìn cậu ta: “Rút gì chứ? Vị trí chúng ta tốt như vậy, đúng lúc có thể đánh lén bọn họ!”
Nói rồi, cậu lấy súng hỏa tiễn từ tay súng máy. Dọc đường đi, cậu giết không ít quân địch, nhặt được không ít vật tư, súng hỏa tiễn là một trong số đó.
Dựng xong bệ bắn, cậu lập tức nhắm vào một chiếc xe thiết giáp trong đó, phóng tên lửa.
Tốc độ tên lửa chậm nhưng Ngô Bình nắm chắc thời cơ rất tốt, hơn nữa cậu từ trên cao nhìn xuống, đúng lúc đánh được phần đầu chiếc xe. Chiếc xe thiết giáp kia vừa di chuyển thì tiếng nổ vang vọng vang lên, lửa phừng phực khắp nơi, bị nổ tung tại chỗ.
Mấy chiếc xe thiết giáp còn lại lập tức lùi ra sau, nhưng Ngô Bình đã bắn tên lửa thứ hai.
Lại vang lên tiếng nổ vang rền, chiếc xe thiết giáp thứ hai bị nổ tung.
Ngay khi đối phương đang hỗn loạn thì Ngô Bình đổi qua súng ngắm, thấp giọng nói: “Ra tay!”
Vì thế, cậu và tay súng ngắm cùng nhau bắn giết chiếc xe thiết giáp cùng mười mấy bộ binh.
Hiệu suất bắn giết thành công của Ngô Bình rất cao, một phát súng một người, trước khi quân địch rút lui, cậu đã thành công giết chết bốn người. Tay bắn tỉa cũng nổ súng, nhưng chỉ bắn chết một người. Cậu ta bỗng chốc vô cùng khâm phục Ngô Bình, nói: “Kỹ thuật bắn súng của đội trưởng tốt thật! So với cậu, tôi chỉ là tên gà mờ thôi!”
Ngô Bình: “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi tìm quân trinh sát!”