Ngô Bình cười nói: “Vũ trụ cấp thấp chỉ đơn giản như một bức tranh với thế giới mà chúng ta đang sống thôi, đó chính là điểm kỳ diệu của vũ trụ”.
Tối đó, Ngô Bình bảo mọi người đi nghỉ trước. Họ cần trải nghiệm mọi việc ở đây, kể cả việc đi ngủ.
Ngô Bình không rảnh để ngũ, anh đã đến chợ nô bộc và mua các người hầu kẻ hạ ở đó. Hầu hết bọn họ đều là người bình thường, không có tu vi, vì rất nhiều lý do nên đã mất tự do và trở thành thân phận tôi tớ. Có rất nhiều nô lệ ở Động Thiên Thanh Linh, nhiều già giàu nuôi cả đống người hầu, đến chín mươi phần trăm trong số đó là nô lệ.
Nô lệ thì không có bất kỳ một quyền gì, chủ nhân có thể tùy ý xử trí.
Nếu các nô lệ được bán cho những người chủ tốt bụng thì có thể sống những ngày thảnh thơi, ngược lại thì khổ không để đâu cho hết, sống còn không bằng chết.
Nhà Ngô Bình có nhiều người, sản nghiệp lại lớn nên cùng cần nhiều người hỗ trợ. Vì thế, anh buộc phải huấn luyện một tốp nô lệ. Đương nhiên, chờ tới khi cơ hội chín muồi, anh sẽ đưa hết những người giúp việc thân tín đến Động Thiên Thanh Linh, để họ làm quen với cuộc sống ở đây.
Chợ nô lệ rất lớn, kinh doanh cả đêm lẫn ngày. Các nô lệ cứ đứng đó với các tấm biển số treo trên người.
Ngô Bình chọn đại 30 người, trong đó gồm 10 nam và 20 nữ, trả tiền xong thì anh dẫn họ về nhà và sắp xếp cho nghỉ cho họ. Nơi anh thu xếp cho họ vốn là chỗ ở của người làm trong cửa hàng này trước kia.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều dậy từ sớm, Đường Tử Di dẫn các nô lệ bắt đầu đi mua sắm các vật dụng cần thiết.
Cuối cùng, Ngô Bình cũng rảnh được một chút. Anh quay về phòng tiếp tục luyện đan. Uống đan dược xong là có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, nhưng cần dùng các đan dược đặc biệt, một trong số đó là Linh Chân Đan.
Anh từng từ vũ trụ Thần Thông đến vũ trụ Đạo cảnh, cũng đã đến vũ trụ chính. Những trải nghiệm đó khiến anh có hiểu biết sâu rộng về sự chênh lệch giữa hư và thực, kết hợp với các phương thức luyện đan anh từng thấy, anh có thể tạo ra một loại đan dược hoàn toàn mới là Linh Chân Đan.
Linh Chân đan có thể hóa hư thành thực, dung nhập sứ mạnh của thế giới thật sự vào cơ thể hư ảo. Muốn luyện chế được đan dược này thì thầy luyện đan cần có thần niệm rất mạnh, Ngô Bình đã ngưng tụ được bí thần chí tôn hoàng kim nên hoàn toàn có thể làm được.
Anh đã mua rất nhiều dược liệu nên loáng cái đã luyện xong lò thứ nhất. Lò này có hiệu quả khá ổn, nhưng chưa đạt tiêu chuẩn anh đề ra nên anh lại luyện tiếp lò thứ hai để cải thiện dần dần.
Lò này có bốn viên đan dược thượng thượng phẩm, anh uống một viên vào để cảm nhận dược lực. Ngay sau đó đã lẩm bẩm nói: “Còn thiếu một chút nữa”.
Vì thế, anh đã thay hai loại dược liệu và tăng thêm một loại khác. Loại mới thêm vào chính là dược liệu anh mới mua.
Cuối cùng thì lò thứ ba cũng xong, thành phẩm là năm viên đan dược tuyệt phẩm.
“Phải thế chứ, đây mới là Linh Chân Đan mà mình cần!”
Anh cầm ngay một viên đi tìm Đường Tử Di, bây giờ cô ấy là tổng quản nên sẽ rất tốn sức.
Đường Tử Di đang chỉ bảo người hầu dọn dẹp nhà cửa, thấy Ngô Bình đến, cô ấy nói: “Huyền Bình, ở đây vẫn lộn xộn lắm, anh cứ bận việc của mình đi”.
Anh kéo cô ấy sang một bên rồi cười nói: “Tử Di, đây là đan dược anh vừa luyện chế, tên là Linh Chân Đan, em uống đi là sau này có thể sử dụng thể chất bình thường, chứ không cần phụ phục vào dược lực nữa”.
Đường Tử Di cười nói: “Thật không? Để em thử”.
Cô ấy uống đan dược xong thì lập tức thấy có một luồng sức mạnh vận hành trong cơ thể. Sau đó, nó đã chuyển hóa thành rất nhiều loại sức mạnh rồi tiến vào trong kinh mạch, xương cốt, da thịt và huyết mạch cùng lục phủ ngũ tạng. Dần dà, Đường Tử Di cảm thấy cơ thể mình trầm xuống, cơ thể cũng trở nên thật hơn.
Nửa tiếng sau, Đường Tử Di đã đi tới trước một cái bàn, sau đó giơ tay cầm lấy một bình trà lên. Tuy đó chỉ là một hành động bình thường, nhưng khi mới đến đây, cô ấy không thể làm được. Dược lực trong cơ thể chỉ giúp cô ấy giảm sức ép ở nơi này thôi.