Quảng Tuệ: “Tôi nghe nói võ lâm chí tôn đã được chọn rồi, ai dám tranh với người đó thì sẽ bị người mạnh hơn khiêu chiến và chết trên võ đài ngay”.
Ngô Bình: “Người đó có lai lịch thế nào?”
Quảng Tuệ: “Tôi chưa rõ”.
Ngô Bình: “Chùa ta định thế nào?”
Quảng Tuệ: “Chuyện này ảnh hưởng không lớn đến chùa, nhưng lại rất quan trọng với cậu”.
Ngô Bình: “Liên quan đến tôi ư?”
Quảng Tuệ: “Một người bạn của tôi nó cho tôi biết nếu chọn ra được võ lâm chí tôn thì họ sẽ thành lập một tổ chức mới tên là Tiên Sư Phủ. Sau khi tổ chức này thành lập, các tổ chức khác phải gia nhập hoặc tan rã”.
Ngô Bình cau mày: “Nói vậy là Thiên Long mà tôi quản lý cũng phải giải tán hoặc gia nhập tổ chức ấy ư?”
Quảng Tuệ: “Tôi chưa hỏi kỹ, nhưng chắc là vậy”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Muốn giải tán Thiên Long thì phải hỏi ý kiến tôi đã”.
Quảng Tuệ: “Vì thế dù cậu không có hứng làm võ lâm chí tôn thì lần này vẫn phải tham gia. Chỉ có thế thì mới ra điều kiện được với người kia”.
Ngô Bình: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Quảng Tuệ: “Dẫu sao cậu cũng có ơn với chùa Đại Thiền, trên danh nghĩa còn là đệ tử của tôi nữa”.
Ông ấy nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, đại hội võ lâm lần này ngoài chọn võ lâm chí tôn ra thì còn chọn kiện tướng võ thuật cho các tỉnh. Các kiện tướng này sẽ trở thành thành viên nòng cốt của tổ chức Tiên Sư Phủ”.
Ngô Bình: “Võ lâm chí tôn thì thôi, nhưng chức kiện tướng này thì tôi phải giành được”.
Quảng Tuệ: “Còn một chuyện nữa, cậu có biết nhiều về chùa Đại Lôi Âm không?”
Ngô Bình: “Nghe nói chùa này là lối vào của pháp cảnh Như Lai”.
Quảng Tuệ: “Đúng vậy, phải đi qua đó thì mới đến pháp cảnh Như Lai được. Nhưng hơn một trăm năm trước, chùa ấy đột nhiên đóng cửa, thế nào cũng không chịu mở. Điều này khiến chùa Đại Thiền của chúng tôi mất chỗ đứng, ngày càng kém đi”.
“Tư chất của cậu rất tốt, tôi muốn nhờ cậu mở chùa đó, để vào pháp cảnh Như Lai”.
Ngô Bình: “Bao năm qua có ai làm được đâu, tôi chắc cũng thế”.
Quảng Tuệ: “Dù làm được hay không thì chùa Đại Thiền vẫn biết ơn thần y Ngô”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ thử, nhưng nếu không thành công thì cũng đừng trách tôi”.
Quảng Tuệ cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Nói đến đây, Ngô Bình mới vào chủ đề chính: “Chuyến này tôi mang ít đan dược đến để chữa trị cho các tăng nhân bị tẩu hoả nhập ma”.
Quảng Tuệ sáng mắt lên nói: “Tốt quá, mời cậu đi theo tôi”.
Hai người đến tầng thứ hai của động Vạn Phật. Tầng này nhốt bảy sư tăng, tu vi của họ chí ít cũng ở mức Chân Nhân cấp một.
Mỗi nhà sư bị nhốt ở một nhà lao bằng đá khác nhau.
Ngô Bình đi đến trước một cánh cửa đá, nhìn một cái rồi sai người mở cửa, chậm rãi bước vào.