“Lý Lang!”
Ngô Bình nhìn thấy bụng của Nguyệt Vũ đã to hơn nhiều, đứa bé cũng sắp được chín tháng, còn gần một tháng nữa là có thể sinh. Anh cười nói: “Nguyệt Vũ, em đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”
Nguyệt Vũ cười nói: “Quen rồi, Linh Hy rất tốt với em”.
Ngô Bình: “Nếu cảm thấy buồn phiền thì đến Long Hổ Tiên Cảnh đi dạo hoặc có thể ra ngoài”.
Linh Hy: “Cô ấy còn đang mang thai nên tôi không dám cho cô ấy đi lung tung”.
Ngô Bình: “Linh Hy, tôi đã thu phục được hoàng tộc Đại Thương rồi, bên đó cần một người quản lý toàn cục, cô có muốn đến đó không?”
Linh Hy Nữ Đế là một vị Nữ Đế, thành thạo các kỹ năng chỉ huy, cô ấy cười nói: “Có thể giúp được anh dĩ nhiên tôi luôn sẵn lòng, bao giờ thì xuất phát?”
Ngô Bình: “Cũng không vội, mấy ngày nữa hẵng đi. Đến đó cô và Vân Tịch cùng nhau chỉnh đốn lại lực lượng hoàng tộc cho tôi”.
Linh Hy: “Huyền Bình, anh thật sự muốn xưng đế?”
Ngô Bình: “Tôi là Nhân Hoàng, nhiệm vụ của tôi là phục vụ phúc lợi cho con người. Tôi không muốn ngồi vào chiếc ghế hoàng đế này nhưng tôi phải làm điều này”.
Linh Hy: “Nếu thế thì tôi sẽ cố gắng hết sức phụ tá cho Huyền Bình công thành danh toại”.
Ở nhà vài ngày, ngoài thời gian ở bên cạnh vợ con, Ngô Bình còn nuôi dưỡng thai nhi trong bụng Linh Hy.
Bây giờ thể chất của anh đã tốt hơn trước rất nhiều, có rất nhiều biện pháp để thai nhi khỏe hơn, thế là đứa bé này cũng đã bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ giống Đỉnh Nhi, hơn nữa còn có thể tỉ mỉ giao tiếp với Ngô Bình.
Ở nhà một thời gian, hôm nay mặt đất bỗng hơi rung chuyển như thể có động đất.
Không đến mấy phút sau có người đến báo, Linh Xuyên đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện bằng đồng. Khi cung điện bằng đồng rơi xuống đã khiến một thành phố bị san bằng, hàng triệu người dân vô tội chết thảm.
Ngô Bình vô cùng tức giận, xuất hiện trên bầu trời nơi xảy ra sự việc cùng với Đường Tử Di, chỉ thấy một cung điện cực kỳ khổng lồ cao đến mười ngàn mét xuất hiện trên một thành phố nhỏ ban đầu.
Trong cung điện bằng đồng này toát ra tà khí.
Ngô Bình không nói gì giơ tay lên chém một luồng kiếm quang về phía cung điện bằng đồng, kiếm quang dài hàng ngàn mét, chói sáng như mặt trời, nổ tung trên mặt đất.
Một tiếng vang cực lớn vang lên, cung điện bằng đồng rung chuyển nhưng không bị hư hại gì cả.
Anh vừa định tung ra phát kiếm thứ hai thì bên cạnh bỗng có một tia sáng rơi xuống, chính là Cái Tiên.
Cái Tiên vội nói: “Không được”.
Ngô Bình: “Tiền bối Cái Tiên, ông biết cung điện này?”
Cái Tiên nói: “Cung điện bằng đồng này là nơi tu luyện của Thanh Đồng Thần Vương, Thanh Đồng Thần Vương tu luyện trong thời không bí ẩn, cứ sau ba trăm năm sẽ xuất hiện ở đại lục Côn Luân một lần. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc là Thanh Đồng Thần Vương đang ngủ say ở bên trong, nếu đánh thức ông ta dậy, hậu quả sẽ rất khó mà tưởng tượng”.
Ngô Bình nổi giận: “Cổ thần gì chứ, cũng không thể tùy tiện sát hại người dân vô tội nơi này. Nếu tôi không giết ông ta thì uổng cái danh Nhân Hoàng này”.