Bên cạnh, một thái giám nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, người ngồi suốt hai tiếng rồi, muốn về nghỉ ngơi không ạ?”
Thiếu niên thản nhiên nói: “Ta không muốn quay về!”
Tiểu thái giám: “Hoàng thượng, người còn phải xử lý tấu chương!”
Thiếu niên: “Không cần ta phải xử lý, có thừa tướng rồi, ta phê hay không cũng có gì khác nhau?”
Sắc mặt tiểu thái giám thay đổi: “Bệ hạ, người đừng nói thế, cẩn thận tai vách mạch rừng”.
Trong mắt thiếu niên hiện lên tia buồn bã, lẩm bẩm: “Phụ hoàng để lại cơ nghiệp lại hủy trong tay ta, ta không cam lòng!”
Sắc mặt thái giám tái mét: “Bệ hạ, đừng nói nữa!”
Thiếu niên: “Năm đó phụ hoàng quá nhân từ, nếu thủ đoạn của ông ấy tàn nhẫn hơn một chút thì ta cũng sẽ không trở thành hoàng đế bù nhìn thế này”.
“Hoàng đế bù nhìn? Đáng thương quá”, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm, người này mặc đồ không giống người của hoàng triều Đại Chấn.
Hoàng đế trẻ tuổi lại rất bình tĩnh: “Anh là ai? Thừa tướng phái tới sao?”
Người đến chính là Ngô Bình, anh vừa hỏi vừa mò tới đây: “Thừa tướng là cái thá gì, sao có thể sai phái tôi?”
Thiếu niên nghe anh nói vậy thì rất có thiện cảm: “Ồ, anh không sợ thừa tướng giết mình à?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta biết năng lực của tôi thì người sợ hãi chính là ông ta!”
Chỉ hai câu nói đã khiến thiếu niên cảm thấy Ngô Bình thú vị: “Sao anh vào được hoàng cung, không ai chặn đường sao?”
Ngô Bình: “Trong thiên hạ này, tôi muốn tới đâu, không ai cản được!”
Lúc này, vài thị vệ phát hiện Ngô Bình, lập tức lao đến. Thị vệ trong cung đều là người của Hầu Tổ, thực lực mạnh mẽ, hai thị vệ cấp tiên lập tức vung đao chém.
Ngô Bình thản nhiên: “Đứng yên!”
Anh vừa dứt lời, hai người ngừng trên không, vẫn giữ nguyên tư thế vung đao.
Thiếu niên kinh hãi: “Các hạ quá mạnh!”
Ngô Bình ngồi xuống cạnh thiếu niên, cậu ta cũng không sợ anh, cười nói: “Anh xuất hiện trong cung, giờ lại ngồi trước mặt tôi, chẳng lẽ là tới tìm tôi?”
Ngô Bình nói: “Tiểu hoàng đế, nghe nói cậu bị thừa tướng nẫng mất thực quyền, tôi cảm thấy người này không có lương tâm, thế nên quyết định tới giúp cậu”.
Thiếu niên mỉm cười: “Anh có thể bịa ra lý do nào bình thường hơn một chút không?”
Ngô Bình đáp: “Được rồi. Hầu tổ kia đắc tội với tôi, tôi vốn định đập chết ông ta luôn; nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng rút củi dưới đáy nồi, chặt đứt căn cơ của Hầu môn một cách triệt để”.
Hai mắt thiếu niên sáng ngời: “Thế nên lợi ích của chúng ta trói buộc với nhau, anh đến để giúp tôi?”
Ngô Bình bật cười: “Đúng vậy”.