Giây phút cậu nắm lấy mũi tên màu vàng thì lòng bàn tay cậu đã bị sức mạnh sắc bén đâm thủng, máu tươi chảy ròng ròng. Cậu vội khởi đọng Thiên Chi Bí Lực, cố kìm hãm luồng sức mạnh sắc bén đó.
Cùng lúc đó, mũi tên màu xanh và mũi tên màu tím trong cơ thể cậu cũng phát sáng, chúng cùng với Thiên Chi Bí Lực khống chế loại sức mạnh khó khống chế nhất.
Khoảng một phút sau, mũi tên màu vàng cũng biến thành phù văn màu vàng.
Sau khi hấp thụ ba mũi tên, ba phù văn đồng loạt rung động, cơ thể cậu bay lên một cách mất kiểm soát. Trên đỉnh đại điện, một pháp trận khổng lồ được đánh thức, một luồng sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ và sắc bén đã truyền vào đầu óc Ngô Bình.
Tinh thần của Ngô Bình bị tác động, sức mạnh tinh thần của cậu bị lượng hóa thành mấy triệu đơn vị tinh thần nhỏ, những đơn vị đó kết hợp với nhau theo một kết cấu vô cùng đặc biệt.
Trong quá trình đó, ba phù văn lần lượt nhuộm màu cho các đơn vị tinh thần này, chỉ là tỷ lệ nhuộm màu không giống nhau, có đơn bị đậm có đơn vị nhạt.
Lúc cậu đang dùng hết sức cảm nhận sự biến hóa của tinh thần thì một luồng sức mạnh đã đẩy cậu vào đại điện, sau đó cửa điện lại đóng chặt lại.
Thời gian từ lúc vào đến lúc ra lại của Ngô Bình không quá dài khiến mấy người Tử Hi đợi ở bên ngoài đều tưởng rằng cậu không có thu hoạch gì.
Tử Hi nói: “cậu Ngô không cần buồn, có thể sống sót ra ngoài đã giỏi lắm rồi”.
Ngô Bình cũng không giải thích, chỉ cười, nói: “Cảm ơn cô Tử đã an ủi”.
Người đàn ông áo trắng thấy Ngô Bình không kiếm được lợi lộc gì thì cảm thấy rất vui, anh ta nói: “Sư muội, chúng ta tiếp tục lên đường thôi”.
Tử Hi hỏi Ngô Bình: “Công tử đi cùng với chúng tôi không?”
Người đàn ông áo trắng lo lắng, nói: “Sư muội, chúng ta không thân với cậu ta, không tiện dẫn theo đâu”.
Tử Hi nói: “Vị công tử này vừa nhìn là biết người đàng hoàng, em tin tưởng anh ấy. Sư huynh, nếu anh thật sự lo lắng thì chia nhau ra đi, em và cậu Ngô sẽ đi cùng một chuyến xe ngựa”.
Người đàn ông áo trắng lườm Ngô Bình rồi nói với vẻ mặt khó chịu: “Nếu như đi chung với chúng tôi thì phải thông minh hơn chút”.
Ngô Bình không biết gì về Nhân Hoàng giới, nếu như có thể đi cùng mấy người này thì đúng là một cơ hội tốt, cậu nói: “Cảm ơn cô Tử”.
“Đừng khách sáo. Đi chung, lỡ trên đường đi có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ. Phải rồi, nên xưng hô với anh thế nào?”
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.
Mấy người họ lên xe ngựa, Ngô Bình thắc mắc, hỏi: “Trên con đường lớn màu vàng này có rất nhiều ngựa vàng, chúng đến từ đâu?”
Tử Hi nói: “cậu Ngô, những con ngựa này là được sinh ra từ hồ Thiên Mã, hồ Thiên Mã từng là nơi nuôi thiên mã của các thời đại Nhân Hoàng trong lịch sử, giờ vẫn như thế, không ngừng sản sinh ra thiên mã. Những thiên mã được sinh ra sẽ đi theo con đường lớn màu vàng này, đến thẳng thảo nguyên”.
Ngô Bình: “Không ngừng sinh ra thiên mã vậy chắc thiên mã trên thảo nguyên nhiều không đếm xuể rồi”.
Tử Hi: “Chuyện đó thì không, phần lớn thiên mã vào trong thảo nguyên đều bị thú hoang ăn thịt, những con còn sống sót mới có cơ hội về lại hồ Thiên Mã để sinh con”.
Ngô Bình cảm thán: “Nhiều thiên mã như vậy mà lại bị thú hoang ăn thịt, thật là lãng phí quá”.
Tử Hi: “Không thể nói lãng phí được, mọi thứ trên thế giới đều có số mệnh riêng. Vì sự tồn tại của thiên mã, thú hoang trên thảo nguyên không cần phải ra ngoài săn mồi, vì vậy Nhân Hoàng giới cũng không có nguy hiểm. Nếu không thì thú hoang sẽ chạy loạn khắp nơi, mấy người chúng ta cũng có khả năng vừa vào đến Nhân Hoàng giới đã bị ăn thịt rồi.
Ngô Bình: “Cô Tử đang định đi đâu?”
Tử Hi: “Chúng tôi không dám vào chỗ như Nghệ Hoàng điện đâu, chỉ dám đến nơi an toàn hơn”.
Cô ta lấy tấm bản đồ ra, nói: “Đây là bản đồ Nhân Hoàng giới, mặc dù không toàn diện nhưng đi theo nó thì vẫn không bị mắc sai lầm”.
Ngô Bình nhìn sơ qua là đã nhớ rõ tấm bản đồ.