Chu Thanh Nghiên: “Vâng, sắp tới em định đi Ghi Nê, anh đi với em không?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Em đến đó làm gì?”
Chu Thanh Nghiên: “Em vẫn đang làm dự án tách nhôm theo phương pháp điện phân mà, mấy năm nay giá quặng nhôm cao quá, em muốn mua một mỏ. Ghi Nê chiếm sản lượng quặng nhôm rất lớn nên em muốn đến đó thử vận may”.
Ngô Bình cau mày: “Tình hình an ninh ở đó phức tạp lắm, em đi sẽ rát nguy hiểm. Thế này đi, chuyện này cứ gác lại đã, khi nào rảnh thì mình cùng đi”.
Chu Thanh Nghiên: “Vâng, vậy để sau nhé”.
Sau đó, Ngô Bình gọi cho Đường Tử Di để bàn chuyện cổ phần rồi hẹn thời gian gặp mặt.
Ngô Bình bỏ điện thoại xuống rồi xem lịch, hôm nay là thứ hai, anh còn phải đến Hải Thành cũng Bạch Băng.
Anh quyết định không tu luyện nữa mà thay đồ rồi đi tìm cô ấy.
Khoảng hơn chục phút sau, Ngô Bình đã dón Bạch Băng ở cổng khu nhà ở dành cho giáp viên, sau đó cả hai cùng đến Hải Thành.
Bạch Băng trang điểm và ăn vận rất xinh đẹp, trông như tiên nữ giáng trần, khiến Ngô Bình lái xe vẫn thi thoảng liếc nhìn.
Bạch Băng nói: “Muốn nhìn thì lát xuống xe, cho em nhìn thoải mái”.
Ngô Bình ho khan nói: “Chị xinh quá, làm em mất bình tĩnh luôn”.
Bạch Băng liếc anh một cái: “Chỉ được cái dẻo miệng”.
Sau đó, cô ấy nói: “Chị thấy mai mình đi cũng được mà”.
Ngô Bình nói: “Không được, đi luôn hôm nay mới vui chứ, em đã nhờ bạn điều tra về Mã Tuấn Kiệt rồi”.
Bạch Băng: “Ừm, chị nghe em tất. Thật ra cũng lâu rồi chị không đến Hải Thành, vừa hay có thể đi mua sắm luôn”.
Hải Thành có khá nhiều cửa hàng lớn, ở đó có nhiều thứ mà huyện không có.
Ngô Bình nói: “Nếu chị muốn mua đồ thì em có thẻ này, đến đó rồi chị hãy đi mua quần áo hay trang sức gì đó”.
Bạch Băng vội xua tay: “Không, chị không tiêu tiền của em đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Thẻ này là em được tặng, nếu không dùng thì cũng hết hạn”.
Bạch Băng bán tin bán ngờ: “Thật không? Bạn em tặng à?”
“Vâng”, Ngô Bình nói dối không chớp mắt: “Còn một tháng nữa là hết hạn, trong thẻ còn mấy triệu, không dùng thì phí lắm”.
Bạch Băng đắn đo rồi nói: “Thôi, chị có là gì của em đâu”.
Ngô Bình bình thản nói: “Em đã gọi chị là chị thì mua đồ cho chị thì có làm sao, trước kia chị còn là cô giáo của em, coi như quà cảm ơn thôi mà”.
Không chờ Bạch Băng từ chối, Ngô Bình nói tiếp: “Chị, em nhớ chị học đại học ở Hải Thành đúng không?”
Bạch Băng gật đầu: “Ừ, chị học trường sư phạm Hải Thành”.