Ngô Bình thở dài nói: “Có phải bắt đầu từ đó, vị ân nhân kia đã bồi dưỡng anh, truyền thụ võ công cho anh, sau đó cổ vũ anh về nhà họ Hướng trả thù không?”
Hướng Côn nói: “Đúng, đây cũng là việc tôi muốn làm! Tôi phải trả thù cho bố mẹ mình”.
Ngô Bình nói: “Hướng Côn, tôi biết thôi miên, có thể bắt người khác phải nói sự thật. Giờ tôi sẽ thôi miên Hướng Chính Nhất, sau đó để anh hỏi ông ấy, anh thấy sao?”
Hướng Côn ngẩn ra: “Thôi miên ông ấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đến lúc ấy, anh tha hồ mà hỏi, xem có phải ông ấy giết bố mẹ anh không. Nếu đúng thì tôi không xen vào chuyện này nữa”.
Hướng Chính Nhất không hề lo lắng mà nói: “Đúng, nhờ tiên sinh hãy thôi miên tôi, để cháu nó hỏi”.
Không phait Hướng Chính Nhất to gan, mà là ông ấy rất thân với anh trai mình, ngày nhỏ ông ấy thường xuyên phạm lỗi nên hay bị bố mẹ trách mắng, nếu không có anh trai che chở và giấu tội cho thì ông ấy no đòn bao trận rồi. Có thể nói, ngoài mẹ ra thì anh trai là người mà ông ấy yêu thương và tin tưởng nhất.
Hướng Côn do dự rồi nói: “Sao tôi biết anh có thôi miên ông ấy thật không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cái này dễ đoán mà, anh không phải lo”.
Hướng Côn nghiến răng: “Được!”
Ngô Bình lập tức thôi miên Hướng Chính Nhất, Hướng Chính Nhất là một người bình thường nên nhanh chóng đờ người đi ngay.
Ngô Bình nói: “Hướng Chính Nhất, Hướng Côn hỏi gì thì ông phải đáp nấy, rõ chưa?”
Hướng Chính Nhất lẩm bẩm: “Vâng, tôi sẽ nói thật”.
Hướng Côn hỏi: “Hướng Chính Nhất, tôi hỏi ông, chính ông đã hại Hướng Chính Thuần đúng không?”
Hướng Chính Nhất: “Vụ tai nạn trên cầu của nhà anh trai tôi không liên quan gì đến tôi hết, tôi từng cho người đi điều tra, nhưng xe của nhà anh tôi đã bị ai đó giở trò, song tôi không tìm ra được hung thủ”.
Hướng Côn chấn động, sau đó không dám tin mà hỏi tiếp: “Hướng Chính Nhất, ông thật sự không giết bố tôi ư?”
Hướng Chính Nhất: “Tôi có thể thề với trời, tôi không hại anh trai mình. Anh là người thân với tôi nhất, tôi sẽ không bao giờ làm hại anh”.
Hận ý trong lòng Hướng Côn lập tức tiêu tan, anh ta chợt gào khóc: “Không phải chú, vậy ai đã hại bố mẹ cháu? Là ai chứ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ngu dốt! Đến giờ vẫn chưa biết à?”
Hướng Côn trợn tròn mắt: “Ý anh là hung thủ chính là người đã cứu tôi ư?”
Ngô Bình: “Nếu không phải người đó, sao ông ta biết anh rơi xuống nước mà cứu? Nếu không phải người đó, tại sao ông ta phải dạy võ cho anh, để anh về nhà họ Hướng trả thù? Ngu đần, trên đời có nhiều chuyện trùng hợp thế à?”
Hướng Côn khóc như mưa: “Không thể nào! Sư phụ rất tốt với tôi, tôi coi ông ấy như bố mình, ông ấy… chính ông ấy hại chết bố mẹ tôi ư?”
Ngô Bình thở dài nói: “Giang hồ hiểm ác lắm, năm xưa anh mới bảy tuổi nên không thể phân biệt trắng đen. Hướng Côn, giờ anh có thể nói cho tôi biết sư phụ anh là ai không?”
Hướng Côn cúi đầu xuống: “Ông ấy là…”
Anh ta vừa lên tiếng thì có thứ gì đó bay vút tới đầu Hướng Côn.