Thời gian trôi qua, Lạc Trường Sinh cảm thấy tinh thần của mình càng ngày càng thoải mái, một loại năng lượng trói buộc nào đó đang dần biến mất. Nửa giờ sau, ông ta thấy toàn thân thư thái, đột nhiên mở mắt ra rồi nói: “Cảm ơn cậu, cậu Ngô!”
Ngô Bình thả tay ra, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Thực hiện chú thuật cần dùng đến thần thức của anh, tổn hao rất lớn.
Nghỉ ngơi được vài phút, anh lấy một viên Ất Mộc Thần Đan ra. Ất Mộc Thần Đan do anh tìm được từ nguyên thạch phỉ thuý, chỉ có bốn viên, có thể tăng cường sức mạnh thần hồn.
Lấy viên đan ra, anh do dự nói: “Bây giờ không kịp thu thập dược liệu, viên Thần Đan này xem như hời cho ông”.
Hai mắt Lạc Trường Sinh sáng rỡ. Ông ta nhận viên đan, nuốt vào bụng, sau đó ngồi xếp bằng, tập trung thiền và tu luyện.
Ngô Bình không để ý đến ông ta nữa, gọi Lạc Mộng Trần vào phòng. Vừa định lên tiếng, anh chợt lạnh mặt, bấm đốt ngón tay búng về phía cửa sổ.
Lạc Mộng Trần cả kinh: “Anh Ngô Bình, là người phe ta!”
Nhưng đã quá muộn. Ngoài kia vang lên tiếng rên nhẹ, rèm cửa sổ bay bay, có hai ninja nữ đeo mặt nạ bước vào. Họ quỳ xuống đất, đồng thanh: “Chủ nhân!”
Ngô Bình ngây người, hỏi lại: “Bọn họ là ai?”
Lạc Mộng Trần vội đáp: “Họ là vệ sĩ riêng của tôi, Hoshi và Miyo”.
Ánh mắt Hoshi rất dịu dàng. Vai trái trúng Niêm Hoa Chỉ của Ngô Bình, đang chảy máu, nhưng Hoshi không hề nói tiếng nào.
Ngô Bình bảo: “Ở nhà tôi, không cần phải lén lút”.
Lạc Mộng Trần vội vàng nói: “Xin lỗi, anh Ngô Bình, là sơ suất của tôi. Mong anh thứ lỗi”.
Anh xua tay: “Không nói chuyện này nữa. Cô Lạc à, ông Lạc đang hồi phục thần hồn. Dù sao ông ấy cũng có căn cơ Địa Tiên, tuy tu vi không cao, nhưng công phu đã rất giỏi rồi. Những kẻ đó muốn giết ông ta không phải là chuyện dễ dàng. Cô không cần lo lắng quá”.
Lạc Mộng Trần mừng rỡ: “Cảm ơn anh Ngô Bình!”
Anh rất mệt, nói được vài câu đã ngồi xếp bằng, hồi phục tinh lực.
Lạc Mộng Trần thì xử lý vết thương cho Hoshi.
Đến hơn tám giờ tối, Ngô Bình mở mắt ra, cảm thấy đã phục hồi được kha khá. Anh phát hiện ba người Lạc Mộng Trần vẫn đang trông chừng bên cạnh, dường như chưa hề dịch chuyển.
Anh hỏi: “Các cô ăn tối chưa?”
Lạc Mộng Trần nói: “Ông cố vẫn chưa ra, tôi không muốn ăn”.
Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Sắp rồi, đi xem thử đi”.
Anh đẩy cửa phòng Lạc Trường Sinh, phát hiện ông ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, toàn thân toả ra trường năng lượng rất mạnh.
Mấy người họ vừa bước vào, Lạc Trường Sinh đã đứng dậy, cười nói: “Cậu Ngô, tôi đã trở về trạng thái trước khi đoạt thai. Tôi vô cùng cảm kích!”
Ngô Bình đáp: “Thế thì tốt. Với năng lực của ông, chắc chắn một Kiếm Thánh và Nhẫn Thánh cỏn con không làm khó được ông”.
Lạc Trường Sinh cười khẩy: “Con cáo già Oda Tamura ấy, năm xưa tôi đã muốn giết lão ta rồi! Bây giờ lão ta còn dám nhìn ngó tài sản của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Ngô Bình nói: “Tôi kiến nghị ông tạm thời không nên trở về Đông Doanh. Tuy thần hồn của ông rất mạnh, nhưng thể chất quá yếu, e ngại nhất là đòn cận chiến”.