Ngô Bình lại nói: “Nghe nói long cung của các ông và Doanh Hoàng có quan hệ khá tốt hả?”
Ngao Phương: “Đằng sau Doanh Hoàng là Doanh Tông, thực lực không tệ, duy trì quan hệ tốt với họ sẽ có lợi cho long cung chúng tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ Doanh Châu là địa bàn của tôi, sau này hai bên có thể qua lại nhiều hơn”.
Ngao Phương nói: “Đương nhiên rồi, sau này thương thuyền của Doanh Châu có thể tùy ý qua lại với Đông Hải, nhất định hải tộc Đông Hải sẽ ra sức bảo vệ”.
“Gào”.
Đột nhiên, hải đảo rung chuyển, có tiếng gầm từ dưới đáy biển truyền lên.
Ngao Phương nghe thấy tiếng gầm đó thì vẻ mặt trở nên khó coi, ông ta liền nói với Ngô Bình: “Đã làm phiền đến Thánh Hoàng rồi”.
Ngô Bình nhận ra có lẽ tiếng gầm đó là của một con rồng rất to lớn, anh hỏi: “Tại sao con rồng đó lại gầm?”
Ngao Phương: “Đấy là một con quỷ long, là cấm kị của long tộc chúng tôi, mỗi khi có quỷ long xuất thế thì long tộc sẽ phải đối mặt với một trận tai kiếp lớn. Hết cách rồi, chúng tôi chỉ có thể trấn áp quỷ long từ khi nó còn rất nhỏ”.
Ngô Bình rất tò mò: “Qủy long có gì khác với loài rồng các người?”
Ngao Phương hơi khó xử, có vẻ như không muốn nói.
Ngô Bình nói: “Ông nói ra đi, biết đâu tôi có thể giúp”.
Ngao Phương nghĩ đến việc Ngô Bình là Thánh Hoàng thì cắn răng, nói: “Bệ hạ, tổ tiên của quỷ long có phần khác với rồng thật chúng tôi, tổ tiên của chúng tôi đến từ cự long hỗn độn còn tổ tiên của quỷ long thì là ma long u minh, sự lợi hại của quỷ long nằm ở chỗ nó có thể nuốt chửng long tộc, hơn nữa càng ăn càng mạnh”.
Ngô Bình lần đầu tiên nghe nói đến ma long u minh, anh hỏi: “Cự long hỗn độn và ma long u minh, bên nào mạnh hơn?”
Ngao Phương hơi bối rối, nói: “Tổ tiên cự long hỗn độn của chúng tôi là do ma long u minh sinh ra”.
Ngô Bình: “Từ nhỏ qủy long đó đã bị trấn áp ở đây sao? Tại sao không giết quách đi cho xong?”
Ngao Phương cười mếu: “Không giết được, tất cả quỷ long đều mang lời nguyền trên anh, không giết chết được. Hơn nữa, mỗi lần bị giết chết thì thực lực của quỷ long lại tăng thêm.
Ngô Bình bất chợt nhớ tới Doanh Hoàng, trên người ông ta cũng có lời nguyền tương tự.
“Đợi xử lý xong việc của Tất Tuyện rồi tôi sẽ đến xem con quỷ long đó thử”.
Ngao Phương: “Tất Tuyên sống ở vùng biển cách đây mười vạn mét, ở đó có một ngọn núi cao vạn trượng, trên núi có mười miệng núi lửa, yêu tổ Tất Tuyên sống ở đó”.
Ngô Bình hỏi: “Dưới trướng Tất Tuyên có một tỷ yêu binh sao?”
Ngao Phương bối rối: “Không tới một tỷ thì cũng được bốn năm trăm triệu”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Vậy ông có biết nuôi một trăm triệu yêu hoàng phải tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên không?”
Ngao Phương vuốt râu, nói: “Chắc nguồn tin tình báo của Tiểu Long chưa được chính xác lắm, nhưng chắc cũng có bảy tám ngàn vạn yêu binh”.
Ngô Bình: “Ông có từng tiếp xúc với yêu binh của Tất Tuyên chưa? Thực lực của những yêu binh đó thế nào?”