Trong phạm vi Linh Nhưỡng màu tím, có rất nhiều linh dược, bình dân hay cao cấp gì cũng có. Hơn nữa, không chỉ có một con quái vật bằng sợi râu, nhưng vì Ngô Bình mặc áo khoác được đan từ râu quái vật nên các quái vật nhầm anh là đồng loại, không tấn công anh nữa.
Anh đi được vài bước thì gặp một loại linh dược cấp sáu, anh lập tức hái nó. Chỉ một lúc anh đã hái được mấy chục cây.
Lúc này, bên ngoài Linh Nhưỡng xuất hiện mấy tu sĩ, họ nhìn thấy cảnh đó thì đều bất ngờ.
“Mau nhìn kìa, trong cấm địa chết chóc có người”. Đám người đó đua nhau nhìn qua, thấy Ngô Bình đang hái thuốc thì ai cũng nóng mắt.
“Kỳ lạ, sao quái vật bên trong lại không tấn công anh ta? Lẽ nào các quái vật đều không có ở đó sao?”. Một tu sĩ thấp bé hạ giọng nói.
Một người cao hơn nói: “Không thể nào, cấm địa chết chóc đó đã tồn tại rất nhiều năm rồi, chưa từng nghe nói đến việc quái vật nghỉ ngơi”.
Người thấp bé nói: “Nhưng rõ ràng anh ta không sao cả. Hơn nữa, trên người anh ta còn toát ra chân khí, chắc chỉ là một tu sĩ Luyện Khí. Đến cả tu sĩ Luyện Khí cũng không sao, vậy chúng ta sợ gì chứ?”
Anh ta vừa nói vừa mạnh dạn bước một chân vào Linh Nhưỡng, sau đó đợi vài phút nhưng chẳng có phản ứng gì, mắt anh ta sáng lên, anh ta mạnh dạn tiếp tục tiến vào trong.
Anh ta tiến từng bước một, đi được mười mấy bước nhưng vẫn không có vấn đề gì, anh ta lập tức vẫy tay với những người phía sau và lớn tiếng gọi: “Không sao cả, mau đến hái thuốc đi”.
Hai trong số những người còn lại gan dạ hơn, bị thu hút bởi linh dược nên tiến vào Linh Nhưỡng, những người khác khá thận trọng, quyết định đợi thêm một lúc nữa.
Lúc này Ngô Bình phát hiện đám người đó thì vội phất tay, nói: “Đừng vào đây, nguy hiểm”.
Người thấp lùn cười khẩy, nói: “Nhóc con, cậu muốn độc chiếm một mình số linh dược này à, mơ đi”. Anh ta vừa nói vừa khom người hái thuốc.
Lúc này ba người họ đã vào trong Linh Nhưỡng, bắt đầu phấn khởi hái thuốc.
Ngô Bình thở dài, lắc đầu.
Chính vào lúc đó, mặt đất bỗng có vô số sợi râu vươn ra, lập tức quấn chặt lấy ba người đó. Gai nhọn đâm vào cơ thể họ, truyền độc tố vào trong.
Ba người giật mình, cố sức giãy giụa và kêu cứu nhưng không có tác dụng gì, chưa đến mười giây, cơ thể của ba người đó đã biến thành màu đỏ tím, thất khứu chảy ra chất dịch màu tím, thấm vào trong đất.
Bây giờ Ngô Bình mới hiểu, Linh Nhưỡng hình thành bằng cách nào.
Những người bên ngoài kinh sợ tái mặt, may mà mình không bồng bột vào trong.
Ngô Bình cũng không quan tâm đến họ, tiếp tục hái thuốc, từ từ khuất khỏi tầm mắt của những người đó.
Lúc này, anh nhìn thấy một cây ăn trái màu vàng, xung quanh không có linh dược mọc. Cây cao tầm một mét, bên trên có năm quả, cũng có màu vàng.