Ngô Bình thấy phía đối diện đã nổi lên khói lửa, anh mệnh lệnh mọi người dừng truy đánh, mà đứng xem sự náo nhiệt ở đằng xa.
“Đám dị tộc vô sỉ này, giờ đáng bị hung thú giết lại!”
Ngô Bình hỏi: “Mỗi lần dị tộc đều làm thế à?”
Có người đáp: “Đúng vậy thưa công tử. Dường như lần này con đường Chúa Tể mở ra, dị tộc đều săn giết Nhân tộc của chúng ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Bọn chúng có thể săn giết Nhân tộc, thì Nhân tộc cũng có thể săn giết bọn chúng. Các ngươi chuẩn bị thật tốt vào, đợi khi hai bên lưỡng bại câu thương rồi, chúng ta lập tức ra tay!”
Thực lực của mấy vạn dị tộc cũng ngang ngửa với hung thú Bán Hổ, hai bên đánh nhau sống chết một lúc, kẻ cầm đầu dị tộc hết lớn: “Các ngươi đừng để đám Nhân tộc đạt được lợi thế, mọi người đi giết bọn chúng với ta!”
Hắn ta vừa nói lớn, đã có hơn một ngàn dị tộc xông đến chỗ Ngô Bình. Đợi bọn chúng đến gần, Ngô Bình bay lên giữa không trung, dùng Thấp Kiếm Trọng Sơn phối hợp với Định Quang Phân Thần Trảm chém xuống. Thoáng chốc, anh lại giơ Bạch Hổ Tiên Kiếm lên, lập tức có tám trăm bóng người từ trong cơ thể anh bay ra, mỗi bóng người đều giống hệt với anh như đúc. Tất cả đều là phân thần của anh!
Tám trăm phân thần này cầm bảo kiếm nhào đến chém giết, đám dị tộc thấy thế đều sợ đến đần ra, không kịp phản ứng nên đã lần lượt trúng chiêu. Tên cầm đầu dị tộc trúng một Định Quang Phân Thần Trảm, ngực bị cắt rách để lộ ra trái tim!
Đám dị tộc đều bị phân thần trảm giết chết sạch, người cầm đầu dị tộc thấy thế ngạc nhiên đến sợ hãi, vội vàng gào thét lên rồi quay đầu bỏ chạy. Nhưng Ngô Bình đã sử dụng thức thứ hai của Đao Pháp, kiếm quang chợt lóe lên, dị tộc chạy hơn trăm dặm đã rơi vào ảo cảnh. Hắn ta phát hiện hắn ta trở về lúc còn nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng, lập tức yên lặng không còn sợ hãi nữa. Nhưng lúc này, một đường kiếm quang chém xuống, làm đầu và thân của hắn ta đã tách làm hai nửa. Nhưng vị cao thủ của dị tộc này đến chết cũng chưa bị đau đớn này giống như chết trong lòng của mẫu thân.
Đạo pháp này chính là Thiên Huyễn Cách Không Trảm của Ngô Bình, nó có thể giết địch trong không trung. Kẻ bị trúng chiêu sẽ bị chết trong ảo cảnh, chết khi không có chút phòng bị nào.
Sau khi giết hơn một ngàn dị tộc này, số dị tộc còn lại bị suy giảm chiến lực khổng lồ, nên bị hung thú giết chết. Chúng hoàn toàn bại trận, nên liên tục lui ra sau.
Ngô Bình bảo người khác đến lấy các Trữ Vật Pháp Khí của đám dị tộc đã chết đi. Anh thấy gai mắt luôn đồ vật trong đó, nên đưa cho tám trăm vị Thánh Nhân tự chia cho nhau.
Qua một nửa giờ, mấy ngàn dị tộc đã trốn nơi xa mà hung thú vẫn đã chết hơn một vạn, còn lại chỉ còn hơn một vạn.
Ngô Bình lại bay lên không trung lần nữa, sử dụng Thiên Ảnh Kiếm Pháp, kiếm quang xuất hiện ngập trời chém giết đám hung thú. Thoắt cái, đã có mấy ngàn con hung thú bị giết chết.
Sau nửa giờ, hơn một vạn con hung thú này đã bị Ngô Bình giết sạch. Lúc này, anh lại hỏi A Bạch trước mặt: “Ta có bao nhiêu điểm khen thưởng?”
A Bạch: “Chém một hung thú Bán Hổ bình thường sẽ đạt được ba điểm khen thưởng. Ngươi chém giết tổng cộng 23 nghìn con hung thú, đạt được 97 nghìn điểm khen thưởng”.
Ngô Bình biết trong đám hung thú Bán Hổ có vài con đạt cấp khá cao, nên điểm khen thưởng cũng khá nhiều.
Bước tiếp theo, Ngô Bình lệnh mọi người tản ra và tiếp đi đến.
Nơi này quá lớn, cứ tiếp tục đi đến đã tiến vào rừng rậm. Tiểu đội của Ngô Bình cũng nhanh chóng tách khỏi nhóm người, dù sao nơi đây là đường Chúa Tể, mọi người cũng muốn chém giết hung thú. Vậy nên, họ không thể tụ tập hết lại một chỗ bên nhau được.
Sau khi nhóm họ bước vào rừng, Ngô Bình lập tức đã ngửi được một ít mùi thuốc khác lạ, anh nói với mọi người: “Các ngươi đi tiếp đi, ta đuổi theo sau”.
Mọi người thấy thế cũng gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Còn anh lại theo mùi hương của dược đi đến bên một chiếc hố sâu. Trong hố sâu này đầy bụi gai rập rạm, rất khó đi vào, anh vung kiếm quét ngang, từ từ đi đến được đáy hố.
Vị trí đáy hổ này có một gốc cây nhỏ cao tầm một mét, trên còn có ba quả dưa màu vàng nhỏ xíu hơn bằng nắm tay một chút, hương thơm từ chúng tràn ra.