Lạc Trường Sinh đang ngồi uống rượu với người đẹp, nghe thấy thế thì sáng mắt lên nói: “Chủ tịch? Hay đấy! Chủ nhân, cậu đừng thả nó đi, nó là con trai của Sawako, ông ta mới ra tay với tập đoàn tài chính Tam Hữu, tôi đang không biết phải đối phó thế nào”.
Ngô Bình: “Sawako định thôn tính tập đoàn Tam Hữu à?”
Lạc Trường Sinh: “Ông ta có cổ phần ở đấy, dù không nhiều, nhưng cũng có tiếng nói ra phết. Nhân lúc tôi không ở Đông Doanh, ông ta định nuốt trọn Tam Hữu luôn”.
Ngô Bình: “Ông định giải quyết thế nào?”
Lạc Trường Sinh: “Dùng Sakaki để bắt ông ta dừng tay, Sawako chỉ có một người con trai này thôi, mãi 56 tuổi mới đẻ được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, ông hãy bảo Sakaki đang ở trong tay ông, tôi sẽ chờ tin”.
Lạc Trường Sinh: “Được, cùng lắm thì một tiếng nữa là có kết quả”.
Lạc Trường Sinh ngắt máy, sau đó gọi ngay cho thuộc hạ ở Đông Doanh và Sawako.
Sakaki thấy Ngô Bình gọi điện thoại, nhưng không hiểu tiếng Viêm Long nên nói: “Cậu bạn, giờ cậu đã biết thân phận của tôi chưa?”
Ngô Bình: “Anh may đấy, vì còn giá trị nên chưa phải chết”.
Sakaki ngẩn ra: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình: “Bố anh là Sawako định chiếm tập đoàn Tam Hữu, bây giờ chúng tôi sẽ dùng tính mạng của cậu để uy hiếp ông ta, bắt ông ta rút lui”.
Thấy Ngô Bình là người của tập đoàn Tam Hữu, Sakaki vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Các người thật vô sỉ! Bố tôi sẽ không cho các người được như ý đâu”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tốt nhất ông ta nên thoả hiệp, không thì tôi sẽ giết anh”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, sau đó bảo Đường Kiến đừng đi đến đây, sau đó lặng lẽ chờ tin.
Mấy người nằm dưới đất bị thương không nhẹ, ai nấy đều rên ư ử, nhất là Sakaki, mắt hắn đã bị trúng đạn, may mà lực bắn nhẹ, lại qua một tấm kính xe, không thì hắn đã vỡ đầu rồi.
Chưa tới nửa tiếng sau, Lạc Trường Sinh đã gọi lại, ông ta nổi giận nói: “Sawako này đúng là cứng đầu!”
Ngô Bình híp mắt: “Nếu ông ta không đồng ý điều kiện thì chỉ có một lý do thôi, đó là ông ta sẽ phái cao thủ đến cứu Sakaki”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, cậu mau dẫn Sakaki về Viêm Long đi, tránh đêm dài lắm mộng”.
Ngô Bình: “Được”.
Anh vẫy tay gọi Đường Kiến rồi nói: “Chuẩn bị máy bay rồi đưa đám người này về Viêm Long, đến đó rồi thì sẽ có người liên lạc với cạu”.
Đường Kiến đi làm ngay, Ngô Bình kiểm tra hiện trường thì tìm được một máy định vị mini dưới da của Sakaki. Anh lập tức lấy dao rạch da của Sakaki ra để tháo máy rồi ném lên xe.
Sau đó, anh lấy một tảng đá lớn đè lên chân ga cho chiếc xe tự chạy.
Một tiếng sau, Đường Kiến đã điều mấy cái xe đến rồi tống hết đám người Đông Doanh lên xe tới sân bay. Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đi theo sau.