Ngô Bình: “Tinh Dã, cậu có biết ngay khi tôi nhìn thấy cậu đã có cảm giác gì không?”
Trương Tinh Dã tò mò hỏi: “Anh có cảm giác gì?”
Ngô Bình: “Vừa nhìn, tôi cứ tưởng cậu chính là người anh em đã thất lạc nhiều năm của tôi, hai người trông giống nhau lắm”.
Trương Tinh Dã ngẩn ra: “Người anh em đó của anh đã đi đâu rồi?”
Ngô Bình: “Đây chỉ là một ví dụ chứng tỏ chúng ta rất có duyên thôi, à tôi là Ngô Bình”.
Trương Tinh Dã: “Anh Ngô, anh cũng là người đầu tiên ở thế giới này đối xử tốt với em”.
Ngô Bình cười nói: “Khách tu như cậu sẽ hơi khó sống ở đây”.
Trương Tinh Dã thở dài nói: “Lúc em mới đến đây, mọi người cũng khách sáo lắm, nhưng về sau thấy em không thể tu luyện thì không để ý đến em nữa. Sau nữa thậm chí họ còn đánh đuổi em ra khỏi địa bàn của mình”.
Ngô Bình: “Cậu không thể tu luyện ư? Lạ thế nhỉ!”
Trương Tinh Dã cười trừ: “Em cũng thấy lạ, dù gì sư phụ ở thế giới của em cũng từng bảo tư chất của em tốt lắm mà”.
Ngô Bình: “Xem ra cậu và tôi đến từ hai thế giới khác nhau, ở thế giới của tôi, tôi cũng có tư chất tốt lắm”.
Trương Tinh Dã quan sát anh: “Anh cũng không thể tu luyện giống em à?”
Ngô Bình thở dài: “Ừ, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, tôi không thể tu luyện được”.
Lúc này, đồ ăn đã được mang lên, Trương Tinh Dã đã đói mềm người nên ăn như hổ đói ngay. Chờ cậu ấy ăn xong thì Ngô Bình cười nói: “Tinh Dã, tôi khá am hiểu y thuật, hay để tôi tìm nguyên nhân không thể tu luyện cho cậu nhé?”
Trương Tinh Dã mừng quýnh: “Anh Ngô biết y thuật ạ? Thế thì tốt quá rồi!”
Ngô Bình bắt mạch cho cậu ấy rồi nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Trong cơ thể của Trương Tinh Dã có một luồng sức mạnh kỳ lạ, nó rất tham lam, dù Trương Tinh Dã có tu luyện thế nào thì nó cũng cắn nuốt hết để làm lợi cho mình.
Anh hỏi: “Tinh Dã, cậu có biết trong người mình có một luồng sức mạnh kỳ lạ không?”
Nghe thấy thế, Trương Tinh Dã biến sắc mặt nói: “Chắc là nó rồi”.
Ngô Bình hỏi ngay: “Sao nó lại chui được vào người cậu?”
Trương Tinh Dã lập tức kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe, thì ra 12 năm trước, cậu ấy có tư chất bình thường, tuy xuất thân từ gia tộc tu hành nhưng luôn bị coi thường. Vào ngày sinh nhật năm 12 tuổi, có một tia sáng màu tím giáng từ trên trời xuống người cậu ấy. Từ đó trở đi, cậu ấy đã trở thành một thiên tài tu hành, tu vi tăng nhanh đột biến, thậm chí cậu ấy còn có tư chất đến Thiên Ngoại Thiên tu hành.
Kể xong, Trương Tinh Dã thở dài nói: “Em nghĩ anh đang hỏi em về thứ này”.
Ngô Bình: “Tôi nghĩ mình biết lý do rồi. Trước khi đến Thiên Ngoại Thiên, thật ra không phải cậu tu luyện đâu, mà là tia sáng tím đó”.
Trương Tinh Dã ngẩn ra: “Không phải em tu luyện ư?”