Không biết khi nào thì Gia Cát Truyền Nhất cũng xuất hiện, anh ta đi ra từ sau một gốc cây nói: "Khí tức của người này rất giống một người mà tôi quen. Gần đây, người đó vẫn không xuất hiện, tôi nghi ngờ cậu ta cũng chuyển sang kiếp khác như chúng ta".
Diệp Ngưng Băng: "Có thể được anh nhớ kỹ thì chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ".
Gia Cát Truyền Nhất: "Thực lực của cậu ta vô cùng đáng sợ, là người vô địch dưới Đạo Cảnh".
Diệp Ngưng Băng chấn động: "Vô địch dưới Đạo Cảnh!"
Gia Cát Truyền Nhất: "Đám ngu si Trương Kiếm Thu cho rằng mình đông là có thể đối phó được cậu ta, ha ha, họ sẽ biết sự lợi hại của cậu ta ngay thôi!"
Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát, sao anh không nhắc nhở họ?"
Gia Cát Truyền Nhất: "Ngu thì chết, thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có họ, sao tôi phải nhắc chứ?"
Diệp Ngưng Băng cười khổ: "Trong mắt anh, hình như ai cũng ngu thì phải".
Gia Cát Truyền Nhất: "Không, cô cũng rất thông minh. Tôi chỉ nhắc cô một câu, cô đã thay đổi kế hoạch ngay và chọn giúp Ngô Bình".
Diệp Ngưng Băng: "Nhưng tôi vẫn không hiểu. Dù kiếp trước cậu ta vô cùng lợi hại, nhưng suy cho cùng kiếp này vẫn là kiếp này, chắc gì anh đã không đánh lại cậu ta".
Gia Cát Truyền Nhất: "Đối phó cậu ta? Cô có biết người như cậu ta thì số mệnh trên người mạnh như thế nào không? Đừng nói đối phó cậu ta, dù tôi có ác ý với cậu ta thôi thì số mệnh của bản thân cũng sẽ bị gọt mất một nửa rồi!"
Diệp Ngưng Băng hoảng sợ: "Ngay cả ác ý cũng không được có ư?"
Gia Cát Truyền Nhất: "Cô khỏi cần nghi ngờ điều đó. Một thời gian ngắn nữa thôi, cô sẽ biết được lời tôi nói đúng cỡ nào!"
Anh ngó đồng hồ rồi nói: "Một tiếng sau, chúng ta đi tìm đám Trương Kiếm Thu đi, để coi họ chết thảm như thế nào!"
Trong một công xưởng ở ngoại ô phía đông thành phố Tây Hải, hai vợ chồng Ngô Đại Hưng và Hàn Băng Nghiên đang bị bắt trói ở một góc, trong xưởng có tám người, trong đó có Trương Kiếm Thu và Lâm Tử Đống.
Trương Kiếm Thu cầm một thanh kiếm ngắn trong tay, thanh kiếm ngắn rất sắc bén, anh ta đang dùng nó để cắt móng tay.
Lâm Tử Đống ở bên cạnh nói: “Lâm Tôn không đến”.
Trương Kiếm Thu hừm một tiếng: “Cậu ta không đến càng tốt, bớt một người thì bớt một phần cần chia”.
Lâm Tử Đống: “Gia Cát và Lâm Tôn đều không đến, Diệp Ngưng Băng rút lui làm tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Chúng ta đều là người thông minh, không có lý do mỡ dâng đến miệng mà lại chê?”
Trương Kiếm Thu liếc anh ta: “Mặc dù tên Ngô Bình đó có chút thủ đoạn nhưng liệu có đánh lại tám người chúng ta không? Huống hồ gì người nhà cậu ta còn đang nằm trong tay chúng ta, cậu ta chỉ có thể nghe theo chúng ta thôi”.
Lâm Tử Đống: “Ầy, tính ra thì chúng ta cũng đều là giang hồ lão luyện rồi, nhưng không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn”.
Lúc này, một bóng người mờ ảo xuất hiện bên cạnh mấy người Ngô Đại Hưng, tiếp đó, ba người họ đều biến mất.
“Người đâu cả rồi?”. Trương Kiếm Thu phát hiện mất con tin thì lớn tiếng hét. Mấy người canh gác chỉ biết nhìn nhau, họ hoàn toàn không biết những người đó đã biến mất như thế nào.
Lúc này, Ngô Bình đưa bố mẹ và Hàn Băng Nghiên ra một chỗ vắng vẻ ở ngoài công xưởng, cởi trói cho họ và nói: “Băng Nghiên, mọi người ở đây đợi anh một lát”.
Tiếp ngay đó, Ngô Bình liền xuất hiện ở công xưởng.