Ngô Bình cau mày, cô gái này có thân phận gì vậy?
Anh gọi cho Hoàng Bá Thiên, để ông ta đừng hỏi thăm về chuyện này nữa.
Một lát sau, Lưu Phi Báo đã đen mặt đi tới rồi nói với Ngô Bình: “Này, cậu xui rồi, giám sát Lam không chịu tha cho cậu nên tôi đành làm theo luật thôi”.
Ngô Bình: “Sếp Lưu, ông có thể nói cho tôi biết lai lịch của cô giám sát ấy không?”
Lưu Phi Báo lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết là rất thần bí. Một tháng trước, cô ấy vừa xử lý sếp lớn ở cục trị an của Hải Thành”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sếp Lưu, ông giúp tôi một việc được không?”
Lưu Phi Báo nhìn anh rồi hỏi: “Sao tôi phải giúp cậu?”
Ngô Bình: “Này, tôi đã cứu mạng con trai ông đấy”.
Lưu Phi Báo trầm mặc rồi nói: “Cậu muốn tôi giúp việc gì?”
Ngô Bình: “Lát nữa, khi ông thẩm vấn tôi, hãy mời cả giám sát Lam tới”.
Lưu Phi Báo gật đầu: “Cái này khỏi cần cậu nhờ, kiểu gì cô ấy cũng tới”.
Ngô Bình: “Ok”.
Anh quay về chỗ rồi ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, Lưu Phi Báo đã quay lại, ông ta sẽ thẩm vấn Ngô Bình.
Họ đi tới phòng thẩm vấn, Ngô Bình bị bắt ngồi trên ghế thẩm vấn, tay vẫn bị còng. Ngồi đối diện anh là Lam Nguyệt và Lưu Phi Báo, cùng một người ghi chép.
Lưu Phi Báo mở đèn lên, ánh đèn rất chói mắt chiếu thẳng vào mặt Ngô Bình. Anh thấy rất khó chịu nên thúc giục niệm lực làm bóng đen vỡ toang.
Lưu Phi Báogoij người thay bóng khác, lần này ánh đèn đã dịu hơn một chút, nhưng cũng được một lúc là tắt. Lưu Phi Báo dựng tóc gáy rổi quát: “Ai mua bóng đèn thế hả? Thay tiếp đi”.
Song, mấy lần tiếp theo bóng vẫn gặp vấn đề, Lam Nguyệt bắt đầu mất kiên nhẫn nói: “Thôi khỏi thay nữa, hỏi luôn đi”.
Lưu Phi Báo xua tay ra hiệu không cần thay bóng nữa, ông ta hỏi Ngô Bình: “Họ tên”.
“Ngô Bình”.
“Giới tính”.
“Nam”.
Ngô Bình trả lời thành thật các câu hỏi cơ bản, sau đó Lưu Phi Báo hỏi tiếp: “Cậu hãy kể lại những việc đã làm sáng sớm qua”.
Ngô Bình không trả lời mà nói với Lưu Phi Báo: “Cứ tới 12 giờ đêm là mặt cô lại ngứa ngáy, chỉ muốn cào rách mặt, nhưng càng cào càng ngứa. Vì thế, cô đành nhờ người khác trói mình lại, cố gắng chịu đựng khoảng nửa tiếng”.
Lưu Phi Báo nổi giận nói: “Cậu nói gì thế hả? Trả lời câu hỏi của tôi cơ mà…”
“Im ngay!”, Lam Nguyệt lườm Lưu Phi Báo: “Để anh ta nói tiếp”.
Ngô Bình: “Chất độc này khiến mặt cô vừa đen vừa vàng, lở loét và sẹo rỗ. Cứ một thời gian, chất độc lại khiến toàn thân cô đau đớn, nhất là xương đùi và xương ngón tay, đau đến chết đi sống lại. Cô có thể chịu đựng những năm năm và sống đến nay thì tôi cũng phục đấy”.
Lam Nguyệt nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là bác sĩ à?”
Ngô Bình: “Đúng”.