Chủ nhà họ Dương cười phá lên nói: “Ba Thanh Ninh đã là dâu con của nhà tôi, nhà họ Ba cũng chỉ là nhà mẹ của con bé thôi. Nếu tôi chưa cho phép thì con bé không được về”.
Bấy giờ, Hàn Tuyết Kỳ cũng bước ra rồi lạnh lùng nói: “Tiêu cục Uy Hổ đã nhận đơn hàng thì phải hoàn thành, phiền Dương gia chủ chủ động giúp”.
Chủ nhà họ Dương nói: “Người thì tôi có thể giao, nhưng phiền hai vị trả lại chiếc hộp gỗ cho chúng tôi”.
“Không được! Đó là bảo bối của nhà họ Ba tôi, bố tôi dùng nó để đổi lấy đan dược của nhà họ Dương mang về cho chú năm của tôi uống”, Ba Thanh Ninh vừa nói dứt câu đã bị hai người khác khống chế, sau đó bịt miệng lại.
Ngô Bình nói với Hàn Tuyết Kỳ: “Thì ra nhà họ Dương không cho đan dược mà là trao đổi. Nếu thế thì chắc cũng phải trao đổi ngang giá, tại sao giờ nhà họ lại cuống lên thế nhỉ?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Muốn biết thì mở ra là rõ thôi”.
Ngô Bình mở chiếc hộp ra, nhà họ Dương hét lên: “Dừng tay!”, sau đó cả đống người đã bổ nhào tới.
Ngô Bình vung tay lên, một con hoả long xuất hiện trên cao rồi chặn họ lại. Sau đó, anh mở hẳn chiếc hộp ra, bên trong là một đoạn xương ngón tay trong suốt đang toả ra khí tức phi phàm, nhưng khí tức chỉ vây quanh ngón tay chứ không toả ra.
“Ngón tay của cường giả vũ trụ chính ư?”, Ngô Bình híp mắt lại.
Hàn Tuyết Kỳ: “Nó có giá trị lắm à?”
Ngô Bình: “Nếu biết cách dùng thì nó là bảo bối vô giá, nhà họ Dương cuống lên thế kia chứng tỏ là rất coi trọng nó”.
Anh lại cất kỹ chiếc hộp đi, đang chuẩn bị chiến đấu với nhà họ Dương thì một tiêu sư khác chạy tới báo: “Tổng tiêu đầu, Ba ngũ gia đã mất vì trúng độc rồi ạ”.
Hàn Tuyết Kỳ cau mày: “Nhà họ Dương này thật là độc ác, chắc chắn họ đã đưa cho nhà họ Ba đan dược giả có tẩm độc”.
Tiêu sư kia nói: “Ba ngũ gia vừa chết, cao thủ của nhà họ Dương và nhà họ Lang đã liên thủ rồi tiêu diệt nhà họ Ba luôn. Giờ bên ấy không còn ai sống sót cả”.
Nghe thấy thế, gia chủ nhà họ Dương cười phá lên nói: “Nhà họ Ba đã bị tiêu diệt thì giờ hai người định đưa Ba Thanh Ninh đi đâu? Tốt nhất bây giờ, hai người hãy để chiếc hộp lại rồi chúng ta đường ai nấy đi”.
Ngô Bình: “Tôi có vài thắc mắc muốn ông giải đáp hộ”.
“Mời nói”.
“Trên đường chúng tôi đưa Ba Thanh Ninh đến đây liên tục bị người ta hành thích, có phải các ông cho người ra tay không?”
Gia chủ nhà họ Dương: “Đương nhiên là không, đó là nhà họ Lang. Chúng tôi đã hợp tác với nhau từ trước, nhưng nhà họ Lang quá tham lam, cũng muốn cướp mẩu xương nên mới ra tay trên đường”.
Ngô Bình: “Các người đã có ý đồ hãm hại nhà họ Ba từ trước, để chia nhau sản nghiệp nhà họ à?”
Gia chủ nhà họ Dương: “Chúng tôi đã giao hẹn là nhà họ Dương sẽ lấy các cửa hàng thuốc của nhà họ Ba, còn nhà họ Lang thì lấy địa bàn và các cửa hàng khác”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Các người làm thế nào để lấy được lòng tin của nhà họ Ba?”
Gia chủ nhà họ Dương: “Chúng tôi bảo đảm chỉ cần Ba Thanh Ninh được đưa đến nhà họ Dương thì cô ấy sẽ là dâu con nhà này, sau đó sẽ cử cao thủ đến tiêu diệt nhà họ Lang”.
Ngô Bình: “Ai cũng tính kế, mỗi nhà họ Ba là không”.
Gia chủ nhà họ Dương: “Đúng, mà chuyện này cũng không có đúng sai, chỉ có thành bại thôi. Giờ phiền cậu đưa cho tôi chiếc hộp là chuyện này coi như xong”.