“Trong số các trưởng lão cũng không có ư?”, Ngô Bình hỏi.
Minh Thiên đáp: “Đại đan sư thành danh thường sẽ không tham gia những hội triển lãm này, vì không cần thiết. Chỉ những đan sư chưa thành danh và có thực lực mới tham gia”.
Ngô Bình hỏi: “Linh Bảo Huyền Minh Đan mà em luyện chế trước đó có thể lọt vào top ba không?”
Viên Định Trí nói: “Có cơ hội. Top ba thì không dám chắc chắn, nhưng top năm có lẽ khá vững vàng đấy”.
Ngô Bình bảo: “Vậy thì tăng độ khó lên một chút, luyện chế một vị đan dược nằm trong top năm mươi của bảng Linh Đan”.
Minh Thiên cất lời: “Sư đệ không cần vội. Còn nửa tháng nữa mới đến hội triển lãm, cứ từ từ”.
Lúc này, Viên Định Trí lên tiếng hỏi: “Bây giờ sư đệ có tu vi gì thế?”
Ngô Bình đáp: “Bí Thai cảnh”.
Minh Thiên nói: “Bí Thai cảnh vừa đủ cho luyện đan, nhưng Bí Anh cảnh sẽ giúp việc luyện đan được tăng cường đáng kể”.
Ngô Bình bảo: “Chắc em sẽ có thể thăng lên Bí Anh cảnh trong thời gian này”. Tiếp theo, anh buộc phải hoàn thành cửu chuyển, sau đó đột phá Bí Anh cảnh.
Uống rượu tán gẫu, chớp mắt một cái đã nửa đêm, ai về nhà nấy.
Khi trở về nơi ở của mình, Ngô Bình thấy mặt mũi Hồ Tông Linh đã đen sì một mảng, răng rụng gần hết, cánh tay trái cũng bị gãy, đang ngồi ở cửa đợi anh về.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ấy, Ngô Bình hỏi ngay: “Hồ Tông Linh, chuyện gì vậy, là ai đánh ông?”
Hồ Tông Linh hơi xấu hổ: “Công tử, tôi không sao”.
Ngô Bình tra hỏi: “Tôi hỏi là ai đánh”.
Hồ Tông Linh do dự một lúc mới đáp: “Con trai tôi”.
Ngô Bình khó hiểu: “Sao con trai lại đánh ông?”
Hồ Tông Linh thở dài: “Tôi đưa hết tiền cho một người vợ khác của tôi. Con trai tôi tức giận nên đánh tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Ông không đưa cho con trai sao?”
Hồ Tông Linh bất đắc dĩ nói: “Tôi có thể làm gì đây? Sau lưng người vợ này của tôi là một đại gia đình, cực kỳ giỏi tiêu tiền”.
Ngô Bình bảo: “Vậy cũng đâu đến mức không còn tiền để tiêu chứ. Mấy năm qua ông lừa được nhiều tiền lắm mà”.
Hồ Tông Linh đáp: “Công tử, tôi không để dành được khoản tiền đã kiếm, đổ vào sòng bạc cả rồi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Thế thì đáng đời ông”.
Tuy nói vậy, anh vẫn ném cho Hồ Tông Linh một viên đan dược để giúp đối phương hồi phục vết thương.
Một lát sau, anh hỏi: “Con trai ông cần tiền gấp à?”
Hồ Tông Linh đáp: “Nó thích một căn nhà ở phố Đông, chưa gom đủ tiền nên đến hỏi tôi”.
Phố Đông là con phố mà Ngô Bình đang ở, vì gần với đệ tử cấp cao nên giá nhà khá cao.
“Bao nhiêu tiền?”, anh hỏi.
“Còn thiếu hơn một trăm tiền Tiên”.
Ngô Bình biết giá trị của tiền Tiên nên rất bất ngờ: “Giá nhà đắt đến vậy sao?”
Hồ Tông Linh nói: “Thật ra cũng không đắt, dù sao người sống ở đây đều có khả năng chi tiêu rất cao. Bất kể kinh doanh gì đều dễ kiếm tiền. Dù cho thuê thì tiền thuê mỗi năm cũng không dưới một trăm nghìn”.
Ngô Bình bảo: “Thế thì ổn phết”.