Ông lão hài lòng gật đầu: “365 sợi vàng, tiềm lực của cậu còn nhiều lắm, tối đa!”
“Tiền bối, sợi vàng càng nhiều thì tiềm lực càng lớn à?”
Ông lão gật đầu: “Phải, mỗi một sợi vàng đều tương đương tiềm lực còn có thể tăng thêm một nửa, năm đó Thánh Hoàng cũng chỉ có 360 cái mà thôi!”
Ngô Bình chớp mắt: “Vậy ta vẫn được tối đa điểm nhỉ!”
Ông lão cười: “Thành tích của cậu sẽ được giữ bí mật, chỉ có tầng lớp quản lý trung tâm của học viện biết mà thôi. Bên ngoài chỉ thông báo cậu đạt được 400 điểm, nhưng cậu đã có phần thưởng cao nhất, có thêm gấp hai phần thưởng khác!”
Ngô Bình: “Tiền bối, tại sao phải giữ bí mật?”
Ông lão thở dài: “Nhân tộc yếu thế, làm vậy để bảo vậy cậu. Nếu dị tộc biết cậu lấy được điểm tối đa thì sẽ tìm cách diệt trừ cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Ta đã rõ, còn chưa hỏi thăm thân phận của tiền bối?”
Ông lão vẫn cười: “Lão phu là một trong chín trưởng lão của học viện – Dược lão!”
Ngô Bình nghe người ta nói, bên dưới viện trưởng còn chín trưởng lão, dưới chín trưởng lão là 24 hiền giả, dưới hiền giả là 72 đại phu.
Cậu vội chắp tay hành lễ: “
Dược lão nói: “Công tử chính là niềm hi vọng kế tiếp của tộc ta! Kế tiếp học viện Kim Long sẽ dùng hết khả năng bồi dưỡng, giúp cậu nhanh chóng trở thành Chúa tể, thậm chí là Thánh Hoàng!”
Sau đó, ông ấy dẫn Ngô Bình quay lại sảnh chính.
Viện trưởng Trần Hoài Long đang ngồi trong sảnh, viện trưởng học viện Bạch Hổ thì không có ở đó, rõ ràng kế hoạch đã thay đổi. trước đây ông ấy coi Ngô Bình là thiên tài, muốn khoe cho Bạch Hổ thấy nhưng hiện tại, khi biết Ngô Bình không chỉ là thiên tài bình thường thì lại che giấu thực lực của cậu.
Trần Hoài Long vui ra mặt, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, thi thố vất vả lắm nhỉ? Đây là trà Ngũ Hành Phong!”
Ông ấy tự rót cho Ngô Bình một ly, Dược lão ngửi thử thì hai mắt sáng lên: “Viện trưởng, trà này ít nhất cũng đã có niên đại 50 năm, ông lại chịu lấy ra đãi cỡ đấy!”
Trần Hoài Long nói: “Tiểu Bình xuất sắc như thế, ta phải cho cậu ấy nếm thử!”, ông ấy đổi giọng gọi là Tiểu Bình chứ không gọi Tiểu Ngô nữa.
Dược lão tự mình rót trà thì bị viện trưởng cản lại, nghiêm mặt nói: “Dược lão, thường ngày ông ăn nhiều đan dược như vậy, ta thấy là đừng nên uống, coi chừng tốt quá hoá lốp!”
Dược lão trợn trừng nhìn viện trưởng, vẫn bủn xỉn như vậy.
Ngô Bình bưng ly nhấp một ngụm, vị ngọt, năm loại khí tức tiên thiên ngũ hành toả ra làm cậu thoải mái, đây là trà ngon.
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, cậu đến từ Tiên giới à?”
Hiển nhiên, thành tích nghịch thiên của Ngô Bình làm Trần Hoài Long điều tra thân phận của cậu, phái người tới Hoa Thành tìm hiểu.
Ngô Bình biết nên cũng gật đầu: “Đệ tử tới đây qua Thánh Môn!”
“Thánh xúc của cậu tiến hành ở tiên giới à?”, Trần Hoài Long hỏi.
Ngô Bình nói: “Đúng vậy!”
Dược lão có hứng thú hỏi: “Vậy cậu mở mấy đạo mạch rồi?”
Viện trưởng và Dược lão đều vểnh tai lên nghe, họ vô cùng để ý việc Ngô Bình đã mở được bao nhiêu đạo mạch.
Ngô Bình đáp: “Mười hai, trong đó có hai cái là thánh mạch, mười cái còn lại là huyền mạch!”
“Hai thánh mạch?”, Trần Hoài Long mở to mắt rồi cười: “Đúng là kỳ diệu!”