Hội quán này lớn hơn bên ngoài một chút, nó vốn là một cung điện, cửa điện có một tu sĩ đang ngồi.
Thấy có người đến, tu sĩ ấy đứng dậy tiếp: “Tông chủ”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Anh Liễu, lại phiền anh rồi”.
Người được gọi là anh Liễu cười nói: “Đây là trách nhiệm của tôi, sao có thể coi là phiền phức được. Nếu ngày nào cũng có người tới kiểm tra thì càng tốt”.
Chu Huyền Cổ: “Đại sư Lý, đây là Liễu Chí Mưu, trước kia cũng là một đại sư luyện đan năm sao, nhưng trong một lần luyện đã đã bị thương đến thần hồn đến giờ vẫn chưa khỏi. Mấy năm qua, ông ấy luôn ở đây trông coi hội quán”.
Liễu Chí Mưu vội xua tay: “Đừng nhắc chuyện năm đó nữa, tất cả đều là số mệnh”.
Ngô Bình không hề thấy ngạc nhiên, vì có nhiều thầy luyện đan có thể luyện chế đan dược vượt phạm vi khống chế của mình. Uy lực của đan dược rất mạnh, nếu không khống chế tốt thì sẽ khiến mình bị thương ngay. Năm nào chẳng có thầy luyện đan chết vì nổ lò, còn có người bị trúng độc, điên dại hay vô tri…
Anh nhìn Liễu Chí Mưu rồi hỏi: “Có phải ông luyện chế Thánh Vương Đan không?”
Liễu Chí Mưu biến sắc mặt rồi hỏi: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Thánh Vương Đan là một loại đan dược cổ, sau khi uống vào có thể đột phá thẳng lên Thánh Vương. Nhưng đến Đại Thánh cũng không dám luyện chế loại đan dược bá đạo này mà ông lại dám thử. Thứ cho tôi nói thẳng, ông sống được đến giờ là kỳ tích đấy”.
Liễu Chí Mưu thở dài nói: “Lúc đó, tôi còn trẻ nên bồng bột, cũng đáng đời”.
Ngô Bình: “Nhưng chứng tỏ ông đã gom đủ dược liệu để luyện chế Thánh Vương Đan rồi đúng không?”
Liễu Chí Mưu gật đầu: “Ừ, tôi tình cờ gom đủ dược liệu ở một nơi thần bí, không thì sao dám luyện chế đan dược ấy”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có thể chữa khỏi vết thương của ông, nhưng ông phải đưa các dược liệu ấy cho tôi”.
Không lâu nữa, Ngô Bình sẽ đột phá lên cảnh giới Thánh Vương, nếu có Thánh Vương Đan hỗ trợ thì anh sẽ đột phá thuận lợi hơn. Hơn nữa, dù anh không dùng được thì cũng có thể để người nhà dùng.
Liễu Chí Mưu chấn động hỏi: “Cậu chữa khỏi được cho tôi ư?”
Nhiều năm qua, vì bị thương nên ông ấy không thể luyện đan và phải lưu lạc đến đây làm gác cửa. Một đại sư luyện đan năm sao từng đứng trên đỉnh cao mà giờ lại chịu cảnh bị kẻ khác chê cười.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi chữa được”.
Liễu Chí Mưu hít sâu nói: “Đại sư Lý, chỉ cần cậu chưa khỏi vết thương cho tôi thì cậu cần gì, tôi cũng cho cậu hết”.
Ông ấy đã chịu đủ cảnh sống không bằng chết này rồi, thậm chí có vài năm ông ấy đã muốn tự kết liễu đời mình, dẫu sao tu vi cũng không tăng được nữa, cũng không thể luyện đan thì sống làm gì. Người vợ xưa cũng bỏ ông ấy mà đi, những người từng theo đuôi ông ấy cũng khinh ông ấy là đồ vô dụng, sự đối lập này khiến ông ấy vô cùng đau khổ.
Vì thế, khi nghe thấy Ngô Bình có thể chữa khỏi vết thương cho mình, Liễu Chí Mưu đã hào hứng hẳn lên và đồng ý ngay.
Ngô Bình cười nói: “Chắc chưa? Nhỡ tôi muốn ông làm tuỳ tùng cho tôi thì sao?”
Liễu Chí Mưu nghiêm túc nói: “Tông chủ kính trọng cậu như vậy, chứng tỏ tài luyện đan của cậu rất cao siêu. Được đi theo cậu chính là diễm phúc của tôi”.
Chu Huyền Cổ cũng bất ngờ, ông ấy không nghĩ Ngô Bình còn biết chữa bệnh cứu người, hơn nữa còn là vết thương khó trị như của Liễu Chí Mưu. Ngày xưa, khi vừa có tiền vừa có quyền, Liễu Chí Mưu đã tìm đến bao tiên y mà vẫn vô dụng. Nếu Ngô Bình có thể chữa khỏi thì chứng tỏ y thuật của anh rất cao thâm, ít cũng sánh ngang với y tiên.