Người trung niên lạnh nhạt đáp: “Tên dân đen kia, chuyện của bản quan đến lượt cậu can dự à? Mau đi đi, không thì giết!”
Ngô Bình vẫn đứng im: “Thấy các vị đằng đằng sát khí thế này muốn đi giết người sao?”
Hộ vệ nọ bực dọc đáp trả: “Đúng đấy, chúng tôi sẽ diệt trừ đảo Hưng Long. Lắm chuyện thật, tôi phải giết cả cậu!”
Tu vi của hộ vệ này không thấp, là Địa Tiên Long Môn! Nói xong, hộ vệ đã vung trường đao, toan chém đầu Ngô Bình.
Ngô Bình chẳng buồn nhúc nhích, đao cứa vào cổ anh chỉ loé lên tia lửa rồi lưỡi đao cong lại ngay. Cánh tay hộ vệ tê rần, liền buông đao lui về.
Vị quan trung niên hơi cau mày: “Có chút năng lực đấy. Thị vệ, giết!”
Mười thị vệ lao đến. Những thị vệ này đều là tiên binh tiên tướng sở hữu năng lực khủng khiếp, hai trong số họ còn là Hư Tiên.
Ngô Bình phất tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây đoản thương. Đoản thương này được anh lấy từ Động Thiên Đa Bảo, vẫn chưa luyện hoá.
Lần này, kiếm lực của anh chấn động, chỉ trong vài nhịp thở đã luyện hoá đoản thương. Đoản thương truyền ra ý niệm, giọng của khí linh vang lên: “Chủ nhân!”
Ngô Bình cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Khí linh đáp: “Tôi là Hoả Diệm đoản thương!”
“Tốt!”
Ngô Bình kích hoạt lửa thần hỗn mang, một ngọn lửa đỏ dài một trăm mét phun ra từ mũi thương. Anh vung mũi thương, ngọn lửa liền quét về phía đám người kia.
“Phụt!”
Uy lực của lửa thần hỗn mang rất khủng khiếp. Đám tiên binh còn chưa đến gần đã đột ngột bị thiêu cháy, sau đó nổ tung, hồn bay phách tán.
Ngô Bình cười một tràng dài. Mũi thương rung lên, kiếm khí ngập tràn trong không khí. Những kiếm khí này đều có màu đỏ và nóng cực kỳ.
Hàng trăm triệu kiếm khí thổi về phía họ tựa như gió bão. Vị quan trung niên kêu lên thảm thiết, lập tức lấy ra nhiều pháp bảo và phù chú để cứu mình.
Nhưng vô ích, đứng trước cơn bão kiếm khí, đám người kia đều hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!
Giết xong đám quan binh này, Ngô Bình cười hề hề, bèn quay về đảo Hưng Long.
Một khi đám người này chết, triều đình sẽ biết. Mệnh quan trong triều đình đều có hồ sơ ghi chép, một khi tử vong, đèn sinh mệnh sẽ tắt ngay.
Triều đình rất coi trọng việc này và lập tức tiến hành điều tra. Nhưng vì trước đó Du Xuân Ba xem nhẹ chuyện Hưng Long nên không hề ghi chép lại chi tiết. Lúc anh ta đi cứu viện cũng không hề nói rõ tình hình với thuộc hạ, chuyện này khiến việc điều tra gặp khó khăn.
Người của Phòng Y dược chết rồi là một chuyện tốt với Ngô Bình, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không phái người đến gây rắc rối cho anh nữa.
Đường Tử Di đang mang thai. Khi trở về, anh sẽ giúp cô ấy tăng cường tu vi. Đồng thời anh phải truyền Thánh huyết của mình vào nhau thai để nâng cao thể chất của thai nhi.
Một ngày nọ, khi đang điều chế đan dược, quốc vương Kim Ưng Vu Kiên gửi phi thư cầu viện.
Nhận được phi thư, anh bèn đến nước Kim Ưng ngay.