Ngô Bình: "Hướng Chấn Minh, chuyện này đã không còn liên quan đến ông nữa".
Tuyết Vũ cả giận: "Phàn Cường, cậu hơi quá đáng rồi đó!"
Phàn Cường thấy Tuyết Vũ bảo vệ Ngô Bình thì trong lòng càng khó chịu: "Tuyết Vũ sư muội, cậu ta chỉ là một người ngoài, sao muội lại nói giúp cậu ta?"
Tuyết Vũ lạnh lùng nói: "Phàn Cường, nếu cậu không tránh ra thì cậu chắc chắn sẽ hối hận!"
Phàn Cường cười ha ha: "Tôi đây muốn nhìn xem cậu ta sẽ khiến tôi hối hận thế nào!"
Ngô Bình nhấc chân tiến về phía trước, hai vai Phàn Cường nhoáng lên một cái xông thẳng về phía Ngô Bình như một con trâu đực. Công pháp gã tu luyện tên là Man Ngưu Kình, sức lực cực kỳ khủng khiếp, sức va chạm không thua gì đụng phải ô tô nặng cả tấn!
Phụt!
Ngô Bình chỉ giơ tay vỗ một cái, Phàn Cường đã như một miếng thịt bị đánh bay hơn mười mét rồi nện lên tường. Bức tường dày cả nửa mét lập tức sụp đổ, mà xương cốt của Phàn Cường cũng gãy từng khúc, thất khiếu đổ máu, hoàn toàn đánh mất khả năng hoạt động.
Cảnh tượng ấy khiến mọi người sợ ngây người, sắc mặt Hoàng Lực Sĩ hết sức khó coi, bay qua đỡ Phàn Cường dậy rồi hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Phàn Cường không có cách nào đáp lại, vừa há miệng đã trào máu.
Hoàng Lực Sĩ tức giận nhìn Ngô Bình: "Cậu thật là ác độc!"
Ngô Bình nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: "Dám ra tay với tôi, do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi".
Hoàng Lực Sĩ bỗng đứng dậy quát: "Có chút bản lĩnh đã kiêu ngạo, nhận lấy một chưởng của tôi này!"
Ông ta cách không đánh ra một chưởng, chưởng ấn nhanh như chớp đập vào ngực Ngô Bình. Ngô Bình vung tay lên, chưởng ấn kia lập tức nổ tung, sau đó cậu cũng đánh ra một quyền về phía đối phương.
"Ầm!"
Ngực Hoàng Lực Sĩ bỗng bị đánh lõm xuống, một quyền này ngay giữa tim, cơ thể ông ta cứng đờ sau đó ngã thẳng xuống đất. Nó đã hoàn toàn phá hủy trái tim Hoàng Lực Sĩ khiến ông ta không thể nhúc nhích được.
Hướng Chấn Minh hoảng sợ, vội vàng chạy đến kiểm tra, phát hiện Ngô Bình vẫn còn nương tay không thì một quyền đã có thể đánh chết ông ta từ lâu rồi.
Hướng Chấn Minh vội chắp tay với Ngô Bình: "Cậu Ngô, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho sư đệ tôi một mạng!"
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu tôi không nương tay thì ông ta đã là người chết rồi".
"Vâng vâng, cậu không chấp kẻ tiểu nhân", Hướng Chấn Minh vội nói.
Ngô Bình nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện nhà các ông, đi trước đây".
Tuyết Vũ ngó Hướng Chấn Minh một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Tuyết Vũ đuổi theo ra khỏi Tiên Vương Môn nói: "Cậu Ngô, cậu đừng chấp họ, họ hoàn toàn chẳng biết gì hết".
Ngô Bình dừng lại nói: "Cô đừng đi theo tôi nữa. Tôi sẽ không quay về Tiên Vương Môn nữa đâu".
Trong lòng Tuyết Vũ lập tức hụt hẫng, ngay khi Ngô Bình xoay người đi thì bỗng nắm chặt lấy cánh tay Ngô Bình nói: "Cậu đi đâu, tôi đi đó!"
Ngô Bình ngẩn ra nhìn Tuyết Vũ hỏi: "Cô kệ sư phụ cô ư?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Vũ rưng rưng nói: "Đâu còn cách nào nữa đâu".