Ngô Bình: “Tôi đang có ít đan dược, cho tôi gặp chủ của các cô”.
Cô gái nói: “Anh ngồi chờ một lát, để tôi đi gọi ông chủ”.
Ngay sau đó đã có một người thanh niên tóc dài bước ra rồi chắp tay nói: “Để công tử phải chờ lâu rồi! Xin hỏi, anh muốn đấu giá đan dược gì? Có mang theo bây giờ không ạ?”
Vì thế, Ngô Bình lấy năm bình đan dược ra rồi để lên bàn nói: “Đây là năm viên đan dược, anh xem đi”.
Người thanh niên cầm bình Tiểu Vô Tương Đan lên rồi mở ra, lập tức có một làn khói bay lên, anh ta kinh ngạc rồi vội đậy lại hỏi: “Đây là đan dược gì vậy ạ?”
Ngô Bình: “Tiểu Vô Tương Đan, cấp tuyệt phẩm”.
Người thanh niên sáng mắt lên nói: “Tiểu Vô Tương Đan đứng thứ 60 trên bảng Linh Đan ư?”
Ngô Bình hơi bất ngờ, không ngờ ở đây cũng có người biết đến bảng Linh Đan của Cửu Dương Cảnh.
Người thanh niên cười nói: “Bảng Linh Đan rất nổi tiếng nên tôi cũng biết. Đây là đan dược đứng thứ 60, đã thế còn cấp tuyệt phẩm, đúng là báu vật!”
Sau đó, anh ta lại hỏi về bốn bình đan dược còn lại. Sau khi biết hết tên của chúng, mắt người thanh niên sáng như đèn pha: “Chúng tôi nhận mối này, không biết công tử có điều kiện gì không?”
Ngô Bình: “Tôi vừa từ phòng đấu giá đối diện đến đây, chúng ta bàn về phía uỷ nhiệm trước đi”.
Người thanh niên biết nếu mình báo giá quá cao thì sẽ doạ cho khách hàng chạy mất, sau đó anh sẽ sang hợp tác với phòng bên kia.
Sau vài giây đắn đo, anh ta cười nói: “Thường thì chúng tôi sẽ thu 20 phần trăm, nhưng đan dược của công tử có chất lượng quá tốt, lại là lần đầu hợp tác với chúng tôi nên tôi sẽ giảm một nửa còn 10 phần trăm, anh thấy sao?”
Thật ra, Ngô Bình rất hài lòng rồi, nhưng anh thấy mình vẫn cần mặc cả thêm chút nữa nên nói: “Sau này, tôi sẽ thường xuyên đấu giá đan dược, hơn nữa đan dược còn có cấp cao hơn bây giờ. Ông chủ, nếu anh cho tôi thêm một chút ưu đãi nữa thì sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài”.
Người thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi cười phá lên nói: “Thế thì tôi chỉ thu của anh năm phần trăm thôi, nhưng sau này tất cả đan dược của công tử chỉ được bán đấu giá ở duy nhất phòng của chúng tôi”.
Ngô Bình nói ngay: “Được, đan dược của tôi hầu hết đều ở cấp cực phẩm, tuyệt phẩm hơn nữa có khá nhiều đan dược trên cấp mười, chắc chắn sẽ giúp phòng đấu giá của anh nổi tiếng nhanh chóng”.
Người thanh niên cười nói: “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác cùng có lợi, tôi họ Nguyên, tên là Nguyên Định Châu, xin hỏi quý danh của công tử”.
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, chủ của đan đường Lý Thị mới mở trong thành”.
Nguyên Định Châu cười nói: “Chào ông chủ Lý, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.
Ngô Bình: “Khi nào sẽ tiến hành đấu giá?”
Nguyên Định Châu: “Ba ngày nữa, chúng tôi cần tung tin trước, như thế mới thu hút được nhiều khách hàng tới tham gia đấu giá”.
Ngô Bình chợt nhớ tới hiệu quả từ buổi đấu giá Cự Thần Đan nên hỏi: “Tôi đang cần ít dược liệu, anh có tìm được hộ không?”
Nguyên Định Châu: “Tuy tôi không bán dược liệu, nhưng lại quen khá nhiều nhà buôn, cũng có không ít các đối tác. Nếu ông chủ Lý không chê thì cứ xem thử, tôi sẽ giúp đỡ liên lạc”.