Ngô Bình thấy hơi bất ngờ: “Thiếu Thanh, anh cũng đến đây à?”
Phùng Thiếu Thanh cười nói: “Vâng, đệ tử đến cùng bố ạ”.
Ngay sau đó, có một người đàn ông trung niên đi tới, ông ấy có tướng mạo phi thường, khí thế như rồng như hổ, tuổi trạc 50.
Ông ấy gật đầu với Ngô Bình: “Tham kiến đại tông sư”.
Ông ấy đã nghe Phùng Thiếu Thanh kể về Ngô Bình từ lâu nên biết anh là một đại tông sư.
Ngô Bình: “Ông Phùng khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi”.
Bác sĩ riêng của Nghiêm Khắc Mẫn run lên nói: “Cậu là đại tông sư võ thuật rồi ư?”
Phùng Thiếu Thanh nhìn người đó rồi nói: “Sư thúc của tôi không chỉ là đại tông sư võ thuật, mà còn là Nhân Tiên rồi”.
Hai từ ấy như một quả bom nổ oành trong đám đông.
Truyền nhân của ngự y kia vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Đại tông sư, trước đó tôi đã thất lễ, xin đại tông sư bỏ qua”.
Ngô Bình: “Không sao”.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nhân Tiên? Là gì thế? Thần tiên à?”
“Nhân Tiên là nửa người nửa tiên nên gọi là thần tiên cũng đúng. Bất ngờ quá! Không ngờ Đường Minh Huy lại có một người con rể là thần tiên, xem ra chức hội trưởng thuộc về ông ấy chắc rồi”.
“Ở đây có Nhân Tiên à? Tốt, tôi đang tìm để đấu một trận đây”, đúng lúc này, có một giọng nói thô kệch vang lên.
Theo sau giọng nói như tiếng sấm này là một người thanh niên cao lớn. Khí thế của hắn bức người, vai khiêng một thanh đao lớn, dài hai mét rưỡi, nặng 150 cân.
Người đó vừa xuất hiện, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ e dè.
Đường Tử Di ghé sát tai Ngô Bình nói nhỏ: “Chồng ơi, đây là Đơn Phi Lang. nhà họ Đơn cũng là một trong bốn nhà hào môn ở Giang Nam. Khi lên 10, Đơn Phi Lang đã được một dị nhân thu nhận làm đệ tử, và truyền cho các bản lĩnh. Năm ngoái, hắn bắt đầu hành tẩu giang hồ, đấu hơn mười trận nhưng chưa thua trận nào. Nhà họ Đơn cũng vì thế mà mạnh hơn, không ai dám động tới”.
Cô ấy kể tiếp: “À, hắn từng thách đấu cả anh ba nhà họ Từ đấy”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Rồi ai thắng?”
Đường Tử Di: “Anh ba thua thảm hại, đã thế còn bị thương nặng”.
Ngô Bình thở dài nói: “Sao anh không biết gì?”
Đường Tử Di: “Anh ba ngại nói với anh, vì hai người tỉ thí công bằng, thắng thua dựa vào thực lực”.
Ngô Bình: “Nói vậy là trật tự trong giới giang hồ ở Vân Kinh thay đổi rồi hả?”
Đường Tử Di: “Hắn mới có tiếng nói ở vài khu thôi, nhưng về lâu về dài thì kiểu gì anh ba cũng bị mất địa bàn”.
Đơn Phi Lang bước tới với ánh nhìn đầy tính khiêu khích, sau đó nói với Ngô Bình: “Tôi là Đơn Phi Lang, tôi muốn thách đấu anh”.
Mnn: “Thách đấu tôi à? Anh đủ trình chưa?”
Đơn Phi Lang híp mắt lại: “Anh cũng ngông đấy, nhưng tôi thích. Người càng ngống thì đánh càng sướng”.