Ngô Bình phóng ra chân hình, chân hình đánh ra một chưởng lớn, nắm chặt lấy lưới sáng, sau đó giật mạnh một cái, tấm lưới sáng vỡ nát.
Gã trai tóc bạc sửng sốt, kinh ngạc nói: "Thế mà mày có thể phá vỡ được thần thuật của tao!"
Ngô Bình: "Cái gọi là thần thuật, cũng chỉ vậy thôi!"
Gã trai tóc bạc cười khẩy: "Thế thì sẽ cho mày biết thế nào là thủ đoạn thật sự của Thần tộc!"
Thủ đoạn mạnh nhất của Thần tộc đương nhiên là sức mạnh của huyết mạch, thể chất mạnh mẽ, sức chiến đấu sung mãn. Gã trai này nhào về phía Ngô Bình, trong tay xuất hiện một cây dao, ánh dao loé lên, chém một nhát xuống.
Keng!
Ngô Bình đứng yên, giơ tay nắm lấy lưỡi dao, bẻ một phát thì lưỡi dao đã gãy ngang, đồng thời phóng phần đã bẻ gãy vào đầu gã trai tóc bạc.
Á!
Gã trai đau đớn kêu lên, lùi về sau nhanh như chớp. Gã lùi ra sau nhưng Ngô Bình không tiến tới, hai người duy trì khoảng cách. Anh tung ra một cú đấm vào ngay mặt gã trai.
Máu tươi phun tung toé, gã trai bị đánh bay, mặt bị lõm cuống, trông rất ghê sợ.
"Mày dám đánh trả sao!", gã trai tóc bạc vừa kinh ngạc vừa tức giận. Gương mặt bị lõm vào được khôi phục lại trong nháy mắt. Ánh mắt gã tràn ngập sát khí, điên cuồng gào lên một tiếng, sau lưng đã có ảo ảnh một con hung thú xuất hiện.
Đây là vật tổ của Thần tộc, mỗi một thế gia hoặc bộ lạc của Thần tộc đều sẽ có một vật tổ, mỗi thành viên đều có thể mượn dùng sức mạnh của vật tổ.
Khí tức hung thú này khủng bố, sau khi nó xuất hiện dường như thời gian dừng lại, áp lực khổng lồ khiến Ngô Bình thấy rất khó chịu.
"Chết đi!", gã trai tóc bạc sải bước đi tới, khí thế tăng lên gấp mười lần, ánh sáng màu xanh lam toả sáng quanh thân.
Ngô Bình vô cảm, tay phải chỉ một cái, thản nhiên nói: "Tài Quyết!"
Tài Quyết này là thần thông kiếm đạo mà anh lĩnh ngộ được từ trong Thiên Cực Tam Thức, uy lực kinh hãi thế lục. Kiếm quang loé lên, gã trai tóc bạc bị chém thành mười mấy mảnh, đến vật tổ kia cũng bị kiếm quang của Ngô Bình tiêu diệt.
Điều khiến Ngô Bình kinh ngạc là, mấy mảnh thịt trên đất lại cử động, rồi được liên kết với nhau bằng một luồng sức mạnh vô hình nào đó.
"Thế mà vẫn chưa chết à?", anh cười nhạt, kích hoạt chín lôi trận trong Động Thiên, lôi quang chín màu từ lòng bàn tay anh phun ra, nổ ầm lên những mảnh thịt trên đất.
Rắc!
Một tiếng sấm nổ vang lên, xác của gã trai tóc bạc bị nổ thành tro bụi, không thể khôi phục lại được.
Con sói kia thấy cảnh này thì sợ hãi chui vào một góc, không dám động đậy.
Ngô Bình nhìn nó: "Lại đây".
Con sói trắng từ từ bước lại, cúi gằm đầu như sợ Ngô Bình giết nó.
"Sau này mày chính là vật cưỡi của tao, đồng ý không?", anh hỏi
Con sói trắng sáng mắt lên, gật đầu thật mạnh.