Ngô Bình cười lạnh nói: “Có thế này mà cũng dám nhận là Quyền Hoàng ư?”
Dứt lời, Ngô Bình đi ra khu thay đồ ở phía sau, có ba người đi theo anh. Lúc trở ra, Ngô Bình đã đổi sang diện mạo của một người trong số đó, hơn nữa còn mặc đồ của anh ta. Hiện giờ, anh đang cải trang thành Dương Chí Thanh - một tông sư Hình Ý Quyền.
Anh đi đến trước mặt Tô Chấn Viêm rồi nói: “Viện phó Tô, tôi lên đánh trận đầu đây”.
Tô Chấn Viêm giật mình rồi cười nói: “Hay!”
Lúc này, có một người đàn ông trọc đầu bước ra từ phía nước Mễ, ông ta nói: “Ông Tô, tôi nghĩ bắt đầu luôn thôi. Cuộc so tài hôm nay có năm vòng đấu, bên nào thắng ba thì coi như thắng chung cuộc. Hơn nữa, mỗi người chỉ được tham gia một vòng đấu”.
Tô Chấn Viêm: “Được thôi”.
Người đàn ông đầu trọc vung tay lên, vòng đấu thứ nhất bắt đầu. Tên đàn ông chải chuốt nhay lên lôi đài rồi liếc mắt tìm Ngô Bình.
Ngô Bình biến thành Dương Chí Thanh cũng đã nhảy lên sàn đấu rồi nói: “Dương Chí Thanh xin được chỉ giáo!”
Tên chải chuốt cau mày nói: “Hạng tôm tép mà cũng dám khiêu chiến tôi ư?”
Ngô Bình: “Có phải tôm tép hay không thì cứ đánh đi là biết”.
Tên chải chuốt hừ một tiếng rồi giậm chân, lao về phía Ngô Bình với tốc độ và sức mạnh rất khủng khiếp.
Ngô Bình vào thế hình ý, khi đối thủ tiến lại gần, anh tung một quyền ra. Một tiếng động mạnh vang lên, tên chải chuốt bị đánh bay vài mét rồi ôm ngực.
Không chờ hắn hoàn hồn, Ngô Bình đã áp sát rồi chạy vòng tròn xung quanh hắn, khiến hắn không thể nắm bắt được mục tiêu.
Thi thoảng anh lại tung một quyền ra, làm toàn thân tên chải chuốt đau nhói, nhưng không thể né được. Hắn vô cùng giận dữ rồi hét lên, sau đó bật nhảy lên cao.
Song vẫn không có tác dụng! Khi hắn nhảy lên thì Ngô Bình đã nhảy lên đỉnh đầu hắn, sau đó tung một cú quyết định vào mặt.
Hai người cũng ngã khỏi lôi đài, tay của Ngô Bình vẫn ấn trên đỉnh đầu tên chải chuốt. Song, Đạo Diệp đã rung lên, các xúc tu của Đạo Chủng mọc dài ra, xuyên vào tim của tên chải chuốt nhờ tay của Ngô Bình, sau đó móc lấy người tí hon.
Người tí hon không thể phản kháng nên bị lôi vào trong người Ngô Bình ngay, quá trình ấy diễn ra quá nhanh, khiến anh cũng phải bất ngờ.
Khi mất đi người tí hon, tên chải chuốt như quả bóng bị xì hơi, toàn bộ sức lực biến mất rồi nằm im dưới đất.
Hắn trợn tròn mắt rồi hét lên: “Trả Kim Đan cho tôi”.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng rồi đánh ngất hắn, sau đó nhảy lên lôi đài.
Người đàn ông đầu trọc của nước Mễ nhăn mặt, theo tin tình báo của ông ta thì bên Thiên Long chỉ có Long chủ Ngô Bình là khó chơi nhất, sao giờ người này cũng lợi hại thế?
Tên chải chuốt được khiêng xuống, Ngô Bình quay lại phòng thay đồ rồi khôi phục lại dáng vẻ cũ.
Anh trở ra thì Tô Chấn Viêm cười nói: “Hay, đầu xuôi đuôi lọt!”
Ngô Bình mỉm cười không nói gì, anh đang tập trung cảm nhận người tí hon trong cơ thể, nói đúng hơn thì là Long Hổ Kim Đan.
Dược lực của loại đan dược này rất mạnh, tên chải chuốt gần như không thể hấp thu được, mà chỉ nhờ sức mạnh của Kim Đan rèn luyện hình thần cho thôi.
Nhưng Ngô Bình thì khác, các xúc tu của Đạo Chủng đã cắm vào Kim Đan để hấp thu dược lực chính của nó, sau đó truyền vào trong máu huyết và linh lạc của Ngô Bình, bắt đầu tôi luyện cơ thể và võ hồn của anh.